Chu Viễn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn hạ thấp giọng nói chuyện:
“Tuyết Lam à, Vân Yên bị trật chân rồi, nàng xem…”
Ta rộng lượng hất tay, vô cùng thấu tình đạt lý:
“Đó là chuyện đương nhiên.”
“Nếu Liễu muội muội bị trẹo chân rồi thì phải mau chóng về phủ tìm đại phu khám xem.”
Chu Viễn thở phào nhẹ nhõm thả lòng chân mày đang nhíu ch/ặt, trên mặt cũng nở nụ cười nhẹ.
“Vậy…”
Nụ cười của hắn cứng đờ trên mặt.
Một tay ta nâng Liễu Vân Yên lên, ôm eo nàng ta phóng lên ngựa.
“Bọn ta đi trước đây, đợi ta về phủ sẽ phái người đến đón chàng!”
“Cha!”
Chu Viễn…
Tiếng la nhỏ nhẹ của Liễu Vân Yên bị gió thổi đến mức rời rạc:
“Viễn…ca ca…”
Ta vừa kéo dây cương thì ngựa bên dưới chạy lại càng nhanh hơn.
Một khi yêu da khoác lớp da người vào thì có thể có được năm giác quan và thất tình lục dục của con người.
Những món ngon mỹ vị nhân gian kia, ta đến đây!
...
Lúc bọn ta về đến Chu phủ thì trời đã tối đen rồi.
Nhưng đại sảnh trong phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, người hầu khắp phủ cầm đuốc đứng trong sân.
Một lão phu nhân đầu tóc bạc trắng ngồi trong sảnh, tay không ngừng vê chuỗi phật châu.
Nhìn thấy ta, lão bà vui vẻ ra mặt.
“Là Viễn ca nhi về rồi sao?”
Bà vịn tay nha hoàn bước nhanh ra cổng.
Chẳng thèm liếc nhìn ta một cái mà chỉ không ngừng tìm ki/ếm bóng dáng Chu Viễn phía sau ta.
Đây chính là người mẹ chồng vô cùng yêu mến mình, thương nàng như con ruột trong ký ức Khương Tuyết Lam đó ư?
Liễu Vân Yên lau nước mắt rồi tố cáo:
“Khương tỷ tỷ bỏ lại Viễn ca ca một mình ở rừng Bạch Cốt rồi!”
Lão bà kinh hoảng xoay người trợn trừng mắt nhìn ta vô cùng hung á/c.
Sau đó gõ mạnh cây gậy, lớn tiếng quát đám người làm trong sân:
“Người ch*t hết rồi à! Không mau đến rừng Bạch Cốt tìm người!”
Vì vậy lúc Khương Tuyết Lam xảy ra chuyện không ai đi tìm, Chu Viễn có chút chuyện thì khắp phủ đều phái đi.
Ta nhìn chăm chăm khuôn mặt lão bà đầy nếp nhăn, trong đầu đều là dáng vẻ ta không ngủ nghỉ chăm sóc bà.
Đây là ký ức thuộc về Khương Tuyết Lam, bây giờ kể cả da của nàng cũng thuộc về ta.
Ta theo Chu Viễn chinh chiến khắp nơi.
Có một lần trúng kế điệu hổ ly sơn, sau khi đại quân ra khỏi thành thì tường thành bị phản quân công phá.
Mẫu thân của Chu Viễn cũng ở trong thành.
Chu Viễn không thoát ra được nên quỳ dưới đất c/ầu x/in ta c/ứu mẫu thân hắn.
Ta một mình một gậy lội ngược với đám người trốn chạy khắp nơi, xoay người trở về thành tràn ngập trong khói m/ù.
Cuối cùng cõng được mẹ chồng đang thoi thóp ra khỏi đống người ch*t.
Bình luận
Bình luận Facebook