9

Tôi vẫn đi học như thường lệ, chỉ là khi tan học, tôi đổi sang chiếc xe khác.

Tôi lái xe theo ký ức, hướng về đường Bách Lạc, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Khi đợi đèn đỏ, bên làn đường dành cho xe đạp có một nam sinh đang đạp mạnh, áo sơ mi trắng sau lưng phồng lên trong gió.

Trong ký ức cũng có một cảnh tượng tương tự.

Hồi học cấp hai, mỗi buổi chiều, Phó Trọng Tiêu đều đạp xe đến đón tôi tan học.

Trên đường về nhà có một cây cầu vượt, tôi thích nhất đoạn dốc xuống dưới cầu.

Mặt trời màu cam đỏ dần chìm xuống nơi xa, chiếc xe đạp rẽ gió lao xuống dốc.

Tôi nheo mắt ngồi trên yên sau, mái tóc tung bay, tiếng gió vù vù bên tai, trước mặt là vạt áo bay bay và tấm lưng rộng của Phó Trọng Tiêu.

Khoảnh khắc ngắn ngủi đó là thời gian thư giãn và vui vẻ nhất trong một ngày của tôi.

Lúc ấy tôi không biết Phó Trọng Tiêu sẽ trở thành nam chính trong đời tôi, cũng chẳng biết anh ta sau này sẽ có danh vọng như thế.

Những ngày tháng khó khăn cùng chia nhau một bát mì đã không còn quay lại, giờ đây ai gặp tôi cũng đều nghĩ tôi là một công tử được gia đình nuôi nấng cẩn thận, còn Phó Trọng Tiêu thì mang theo khí chất quyền uy tự nhiên.

Nhưng tôi hiểu rất rõ, tất cả những gì sau này chỉ là thêm phần tô điểm.

Thế giới ban đầu chỉ có hai chúng tôi, dựa vào nhau mà sống.

Hệ thống đã không có mặt trong khoảng thời gian đó, nên không hiểu vị trí của tôi trong lòng Phó Trọng Tiêu.

Để không mất tôi, Phó Trọng Tiêu sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Cho dù tôi trực tiếp ngỏ lời yêu anh ta, anh ta cũng nhất định sẽ đáp lại.

Nhưng tôi không muốn như vậy.

Tôi muốn anh ta nhận ra tình cảm thật sự của mình, tự nguyện bước về phía tôi.

10

Khu ký túc xá của xưởng in không hề tồi tàn như tôi tưởng tượng.

Cánh cổng sắt ở lối vào vẫn còn mới, bảo vệ lớn tuổi mặc đồng phục, khoanh tay sau lưng, vui vẻ chào hỏi những người dân ra vào.

Trong lúc trò chuyện, ông bảo vệ nói: "Những người sống ở đây đều không giàu có. Chủ nhà tốt bụng, giảm bớt tiền thuê. Có gia đình đưa con cái từ quê lên thành phố làm việc, họ còn sắp xếp chỗ học hành cho lũ trẻ, có người chuyên lo việc này, ai cũng rất biết ơn."

Bước vào trong, mấy tòa nhà tập thể đã được tu sửa lại, ngoài sân đầy ắp hơi thở của cuộc sống, với những tấm ga giường và quần áo phơi khắp nơi.

Tôi bước lên cầu thang tối tăm trong ký ức, xuyên qua hành lang đầy đồ đạc, rồi dừng lại trước cánh cửa gỗ màu đỏ quen thuộc.

Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Do dự một chút, tôi rút từ trong túi ra một chiếc chìa khóa đồng, cắm vào ổ khóa.

Cánh cửa mở ra một cách trơn tru, tựa như nhiều năm bảo dưỡng chỉ để chờ đến khoảnh khắc này.

Mọi thứ cuối cùng cũng ngã ngũ, đồ đạc bên trong vẫn được sắp xếp y như trước đây.

Trên tấm lịch treo tường, Lưu Diệc Phi vẫn mỉm cười với tôi như trong ký ức.

Giống như tôi chỉ vừa đi học về, và khi trở lại, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Tôi bước vào phòng ngủ, đúng lúc tấm rèm trắng bên cửa sổ bị gió thổi tung.

Tựa như một con côn trùng bị mắc kẹt trong hổ phách, tôi mở mắt đón lấy ánh hoàng hôn.

Danh sách chương

5 chương
16/10/2024 10:29
0
16/10/2024 10:28
0
16/10/2024 10:29
0
16/10/2024 10:27
0
16/10/2024 10:26
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận