Mộc Vân

Chương 8

22/07/2024 17:12

Ta biết, có ca ca ở đây, nhà của chúng ta định sẵn phải nhà tan cửa nát người ch*t.

Vì thế kiếp này, trong cung nhiều người nhiều tai mắt, tin tức vẫn lọt đến chỗ ca ca.

“Muội là cung nữ, hành động không tiện, vẫn nên giao th/ù du tuyết cho ta đi.” Ca ca nói.

Ta kiên định không mắc câu: “Cái gì tuyết cái gì chu cơ, ta không hiểu.”

Ca ca không còn vui nữa.

“Được rồi, Tiểu Phúc Tử trong cung thái hậu nhậu với ta, đã nói cho ta biết thái hậu đã ban cho muội th/ù du tuyết.”

Ta không nói câu nào, quay người rời đi.

Ca ca lại kéo lấy ta: “Châu Mộc Vân, ta là huynh trưởng của muội! Muội sao có thể đề phòng ta như phòng tr/ộm được?”

“Ta đã lục tìm chỗ ở của muội, đâu cũng không có, vì vậy th/ù du tuyết chắc chắn được muội mang theo bên người đúng không?”

Ta ra sức vùng vẫy, thế nhưng sức lực căn bản không bằng hắn ta, túi giấy bọc cánh hoa th/ù du tuyết kia đã bị hắn ta cư/ớp được.

Ta nhào tới: “Trả ta...”

Ca ca muốn tránh né, trong lúc giằng co, túi giấy rơi khỏi tay hắn ta, trơn trượt theo tảng đ/á rơi vào trong hồ Thiên Lý.

N/ão ta trống rỗng.

Ca ca ch/ửi bới: “Châu Mộc Vân, muội...”

Ta cũng không nghe thấy lời phía sau nữa.

Ta đã nhảy vào trong hồ Thiên Lý, nước hồ nuốt chửng lấy ta.

...

Ta mò vớt trong hồ rất lâu, mới vớt được cánh hoa th/ù du tuyết lên.

Khi trời tối, ta mới loạng choạng bò lên bờ hồ.

Thế nhưng, vừa mới lên bờ, ta đã tuyệt vọng nhìn thấy dưới bóng râm không xa, có một nữ tử mặc cung trang màu vàng ngồi ở đó.

Không phải ai khác, chính là tiểu thư.

Hai cung nữ đang hầu hạ cô ta, còn ca ca đang khom lưng đứng ở một bên, thấy ta lên, ca ca lập tức nói: “Tiểu chủ, th/ù du tuyết ở trên người con bé.”

Tiểu thư gật đầu, cô ta ngồi ngay ngắn tại chỗ, vẫy tay với ta: “Nếu đã vớt lên rồi thì cầm tới đây.”

Vẻ mặt đó giống như thể đó là đồ của mình.

Ta siết ch/ặt túi vải trong tay, lùi một bước về sau: “Đây là đồ của nô tỳ.”

Vẻ mặt của tiểu thư trở nên vô cùng khó hiểu.

“Mộc Vân, đúng không?” Cô ta gọi tên ta: “Bổn cung là chủ, ngươi là nô, làm nô tỳ, nào có đạo lý phân biệt với chủ tử?”

Ta cắn ch/ặt răng, lớn mật nói: “Cha mẹ ta quả thật từng làm việc ở Hầu phủ, nhưng hiện giờ đã m/ua được khế ước b/án thân, đã là người tự do.”

“Nô tỳ tuy nhập cung nhưng không phải làm việc trong cung tiểu chủ, đồ của nô tỳ sao lại thành đồ của tiểu chủ rồi?”

Tiểu thư nhíu ch/ặt hai hàng mày lá liễu, ngỡ ngàng lại đ/au lòng:

“Mấy người nghe xem, sao Hầu phủ ta lại dạy ra người hầu quên gốc gác như vậy?”

Ca ca liền nghiêm giọng trách m/ắng ta: “Mộc Vân, bây giờ chủ tử đã đích thân tới đây, nếu như muội còn không biết thức thời, Châu gia chúng ta sẽ không có đứa con gái như muội.”

Tiểu thư ngồi im tại chỗ, hai cung nữ hai bên của cô ta đi tới, giữ ch/ặt ta định cư/ớp.

Ta ra sức vùng vẫy, la hét: “C/ứu mạng...”

Tiểu thư tức gi/ận đến đỏ bừng mặt: “Mau bịt miệng nó lại! Ôi chao, thật là mất thể diện.”

Ta càng kêu to hơn: “C/ứu mạng! C/ứu mạng...”

Một cung nữ bịt kín miệng ta, cung nữ còn lại cố gắng cư/ớp lấy túi vải đựng th/ù du tuyết.

Tiểu thư hài lòng, cô ta nhìn cánh hoa trắng như tuyết trong túi vải, nói với ca ca: “Lần này vẫn phải cảm ơn Châu thị vệ.”

Một đôi mắt như nước mùa thu nhìn ca ca, giọng nói dịu dàng của tiểu thư vang lên: “Những việc ngươi làm vì ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”

Tiểu thư chỉ nói hai câu cảm ơn, ca ca đã như s/ay rư/ợu, hưng phấn tới nỗi mắt sáng bừng.

“Hết thảy đều là việc nô tài nên làm.” Ca ca khom lưng: “Tiểu chủ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ muội muội này thật tốt.”

Danh sách chương

5 chương
23/07/2024 15:34
0
22/07/2024 17:12
0
22/07/2024 17:12
0
22/07/2024 17:01
0
22/07/2024 16:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận