Khi còn học đại học, tôi với Chu Dật không thân.
Chủ yếu là giữa học bá và học dốt luôn có rào cản tự nhiên.
Tối đó Chu Dật lại theo tôi về nhà như thường lệ, tôi không nhịn được nói, "Hồi mới vào đại học, tôi thật sự rất s ợ cậu."
Chu Dật nhướn mày, "Sao vậy?"
"Cậu quên rồi à?" Tôi nâng cao giọng, "Năm nhất tôi có lần trốn học bị cậu b ắ t gặp, cậu còn gọi điện báo cáo tôi đấy."
"Thật sao?" Chu Dật ngượng ngùng sờ mũi, "Lần đó thầy giáo có thói quen điểm danh, tôi s ợ cậu bị tính là vắng mặt."
"Tôi biết, vì thế sau đó tôi đã rất biết ơn cậu, nhưng hình ảnh chính trực không khoan nhượng của cậu đã cắm rễ trong lòng tôi rồi."
Cũng từ lúc đó, tôi không dám đến gần Chu Dật nữa.
Về đến nhà, tôi lấy từ túi ra bộ dụng cụ phòng thân mà Lưu Niệm gửi cho, gọi Chu Dật, "Này... Lớp trưởng."
"Ừm?"
"Về sau cậu đừng ra ngoài đón tôi muộn như thế nữa."
Chu Dật cau mày, "Tôi không phải đặc biệt ra đón..."
"Tôi biết." Tôi ngắt lời anh, lắc lắc bình xịt chống kẻ gian trong tay, "Cậu nhìn này, Lưu Niệm m/ua cho tôi đấy, có nó mẹ tôi sẽ không lo lắng về sự an toàn của tôi nữa!"
Tôi vuốt vuốt tai, "Tôi nghĩ rằng, ăn quá nhiều vào ban đêm không tốt, về sau cậu cũng đừng ăn nhiều vào buổi tối như thế. Thời gian qua cậu đã chăm sóc tôi quá nhiều, tôi đã thấy ngại lắm rồi, không muốn phiền cậu nữa..."
Chu Dật nhìn tôi, một lúc sau mới khẽ "ừm" một tiếng.
Đêm đó nằm trên giường, tôi t r ằ n t r ọ c mãi không ngủ được.
Gương mặt Chu Dật và Phương Vũ cứ hiện lên trong đầu tôi.
Với Chu Dật, không hiểu sao trong lòng tôi luôn thấy áy náy.
Thời gian này Chu Dật rất tốt với tôi, đôi lúc khiến tôi nghĩ rằng, liệu anh có chút tình cảm gì với tôi không.
Nhưng dù có là thật hay không, tôi cảm thấy mình không nên giả ngốc mà cứ đón nhận mãi.
Tôi quyết tâm giữ khoảng cách với Chu Dật, không ngờ khi tỉnh dậy, khu chung cư đã bị phong tỏa.
"Thật quá bất ngờ!"
Tôi nhìn cửa từ với vẻ ngẩn ngơ, "Mấy ngày này chúng ta ăn gì uống gì đây, tôi chẳng tích trữ chút lương thực nào, sao không để người ta có chút thời gian chuẩn bị chứ."
"Tôi đã chuẩn bị rồi."
Chu Dật mở tủ lạnh ra, bên trong đầy ắp trái cây và rau củ.
Mắt tôi sáng lên, chưa kịp thốt ra lời khen thì Chu Dật đã đóng tủ lại.
"Nhưng những thứ này có lẽ cậu ngại không dám ăn, có lẽ cậu nên xem liệu bộ dụng cụ phòng thân có ăn được không."
Cái con người này sao mà nhỏ nhen thế chứ?
Tôi sai rồi, được chưa!
Thực tế chứng minh, so với việc sống sót, sự ngại ngùng chẳng là gì cả.
Tôi cầm lon cola, thỏa mãn ợ một tiếng, "Lớp trưởng, tay nghề của cậu thật sự tuyệt vời."
Vừa nói tôi vừa giơ ngón cái lên, "Nếu không có cậu, chắc tôi đã c h ế t đói trong căn hộ này mà không ai biết."
Chu Dật l i ế c tôi một cái, có lẽ chẳng muốn để ý đến tôi, đứng dậy dọn bát đĩa mà tôi đã ăn hết đi.
"Để đó tôi làm, đầu bếp Chu hãy nghỉ ngơi đi."
Vừa nói tôi vừa xắn tay áo lên, "Tôi thích rửa bát, cậu đừng tranh với tôi nhé."
Tôi đứng rửa bát trong bếp, Chu Dật tiếp tục lau sàn trong phòng.
Tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn xa xa từ các tòa nhà giống như những ngôi sao nhỏ.
Trong thành phố không quá xa lạ này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được một chút an yên.
Một lát sau Chu Dật bước lại gần, nhắc tôi, "Điện thoại cậu kêu đấy."
Tay tôi ướt sũng, không nghĩ ngợi gì mà nói ngay, "Cậu xem giúp tôi là ai gọi tới đấy?"
"Phương Vũ."
Chu Dật nói xong, cả căn phòng bỗng im bặt.
Chỉ còn tiếng điện thoại tôi rung liên tục.
Tôi lau tay vào người, nhận lấy điện thoại, "Cảm ơn."
Điện thoại kết nối, Phương Vũ lên tiếng ngay: "Cậu đang làm gì đấy, sao lâu thế mới nghe máy."
"Rửa bát."
"Ồ, đại tiểu thư mà cũng rửa bát cơ à, tối nay ăn gì thế?"
Chu Dật bước vào bếp thay tôi rửa bát, tôi vô thức hạ giọng, không trả lời câu hỏi của Phương Vũ, "Có việc gì không?"
"Cậu nói gì lạ vậy, không có việc gì thì tôi không tìm cậu được à?"
Phương Vũ có vẻ không hài lòng, "Tôi thấy cậu sau khi tốt nghiệp đã thay đổi rồi, sao mà xa cách với tôi thế. Cậu thử nghĩ xem lần cuối cùng liên lạc với tôi là khi nào!"
"Bận công việc, không có thời gian." Tôi sờ sờ tai, "Với lại, cậu có bạn gái rồi, suốt ngày tìm tôi làm gì."
"Chuyện đó có gì khác đâu, bạn gái là bạn gái, bạn thân là bạn thân."
Nói rồi cậu ta bỗng nhớ ra gì đó, "À suýt quên, Ngữ Yên nói tuần sau muốn đi Universal Studios, chẳng phải cậu từng nói muốn đi sao, chúng ta cùng đi nhé."
"Cậu đi hẹn hò với bạn gái, tôi chen vào làm gì, thế ngượng lắm."
"Ngượng gì chứ, cậu không phải không biết Ngữ Yên, chính cậu giúp tôi xin WeChat của cô ấy còn gì. Cô ấy cũng rất thích cậu, cậu đi thì cô ấy chắc vui lắm."
Tôi thật không biết Phương Vũ ngốc thật hay ngây thơ quá, "Phương Vũ, chẳng có ai muốn bạn trai mình quá thân thiết với một cô gái khác đâu."
"Bậy bạ, tôi thấy cậu cố tình xa lánh tôi."
Tôi không biết giải thích sao với Phương Vũ, nói nhiều quá lại lộ ra mấy suy nghĩ vụn vặt của bản thân.
Tôi cầm điện thoại suy nghĩ cách nói, bỗng l i ế c thấy Chu Dật từ bếp bước ra, thản nhiên đi qua phòng khách và ra ban công.
Sau đó anh đứng lại, quay đầu nhìn tôi, không cảm xúc nói: "Chăn của cậu rơi xuống rồi."
"Hả?"
Hai giây sau, tôi biến sắc, "Cậu nói gì, chăn của tôi rơi xuống rồi sao!?"
Nói rồi tôi vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống, bên dưới không phải chăn của tôi thì là gì!
Đầu dây bên kia, Phương Vũ có lẽ nghe ra điều gì đó bất thường, "Người nói chuyện lúc nãy là ai, sao nghe giọng giống Chu Dật thế."
"Vi Vi? Cậu đang làm gì đấy, giờ cậu đang ở đâu vậy."
Lúc này tôi đâu còn tâm trí để ý Phương Vũ, h o ả n g l o ạ n nói vào điện thoại: "Phương Vũ, tôi có chút việc, không nói chuyện được."
Vội vàng cúp máy, tôi sắp khóc đến nơi, "Thời gian phong tỏa tôi có thể xuống nhặt chăn không, tôi chỉ có một cái chăn thôi..."
Chu Dật đứng bên cạnh tôi, "Cậu nghĩ nhặt lên rồi, buổi tối cậu còn dám đắp sao?"
Biết thế tôi đã không phơi chăn rồi!
Bình luận
Bình luận Facebook