7.
“Tô Vĩ Y, tôi thực sự giống học sinh của em sêu?”
Cao Nghi đã nói đi nói lại câu nói này với giọng trề ra để trêu ngươi tôi vào ngày hôm sau
“Anh ấy, 10 điểm, anh ấy còn mỉm cười với mày đó”
Ban đầu tôi thấy cũng bình thường mà càng về sau mặt tôi càng nóng lên vì x/ấu hổ
“Trật tự ngay, có dừng lại không thì bảo”
“Đừng làm tao tức đ/iên”
“Tao chỉ hỏi anh ấy là có thể bỏ khẩu trang xuống không và người ta cũng trả lời rất lịch sự, bình thường thôi, mày đừng làm lố nó ô dề”
Nghĩ đến tiếng cười của Ngô Lan Phong đêm qua… thật là quyến rũ làm sao!
“Nhưng tao cũng muốn “ăn” anh ý”
Miệng tôi hơi khô, nhấp một ngụm nước trên bàn, đột nhiên thấy bóng dáng Ngô Lan Phong đang đi tới, phía sau còn có bốn năm bác sĩ thực tập khác
Chưa kịp nuốt xong ngụm nước thì tôi đã bị cho cảnh này làm sặc nước ho sặc sụa
Hơ hơ chắc là anh ấy chưa kịp nghe thấy những lời đen tối của tôi đâu ha
“Sao mặt cô đỏ vậy? Đo xem bao nhiêu độ”
Tôi lắc đầu lia lịa:
“À không… không… tôi không có sốt”
Ngô Lan Phong hỏi thêm một vài câu như thường lệ và tôi cũng lần lượt trả lời hết
Thật căng thẳng khi xung quanh toàn bác sĩ thực tập
Tôi rụt rè đặt lại cốc nước trên bàn
Lúc này Ngô Lan Phong đột nhiên hỏi:
“Sao cô ấy lại cử động được tay phải mà tay trái thì không?”
Tôi ngây người ra một lúc
Một nữ thực tập sinh rụt rè trả lời:
“Vì cô ấy đ/au đúng không ạ?”
“Vì tay trái cô ấy đang có kim truyền dịch”
Tôi không kìm được mà bật cười
Mặc dù anh ấy đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Ngô Lan Phong cũng đang cười, vì tôi thấy khóe mắt a ấy cong lên.
(Còn tiếp...)
Bình luận
Bình luận Facebook