Chưa chờ được Lăng Nghi trở lại ta đã phát đi/ên trước.
Cuộc tìm ki/ếm kéo dài ba tháng không có kết quả, hồ ly đột ngột biến mất khỏi môn phái không lời nói trước. Chẳng hiểu làm sao y rời khỏi được với tình trạng cơ thể thảm thương đó. Ta bắt đầu thấy hối h/ận vì đã ra tay quá nặng, khiến hồ ly chịu đ/au đớn và vết thương khủng khiếp.
Hôm nay, ta vô tình nghe được có đệ tử nói rằng Lăng Nghi đã ch*t. Ta không kh/ống ch/ế được cảm xúc, suýt thì bùng n/ổ ra tay bóp nát tên đồ đệ đó.
Dần dần, trong môn phái không ai dám nhắc đến tên hồ ly đó nữa.
Đã nửa tháng ta không đặt chân đến gặp sư tôn, cũng chẳng còn lòng dạ nào nhớ nhung đến Khuynh Vũ.
Ta như người mất h/ồn, huy động hàng trăm đệ tử với các tiên quân khác xuống dưới núi tìm ki/ếm, dán thông cáo cho các tán tiên khác cùng đi tìm y. Vậy mà Lăng Nghi như bốc hơi, dù thời gian có trôi qua y vẫn không lộ diện.
Cả thiên hạ đều đồn ta đi/ên rồi, hao phí tài nguyên cùng sức lực lục tung Tu Chân giới chỉ để tìm một con hồ ly phế vật.
Đêm xuống ta không thể ngủ, cũng không thể tập trung tu luyện. Cuối cùng ta không nhịn được nữa, bật khóc trong bất lực.
Mẹ ta ngồi cạnh vỗ về, thở dài ảo n/ão:
"Nếu biết trước có ngày hôm nay, tại sao trước kia còn làm? Lăng Nghi rời đi âu cũng là giải thoát cho nó, ở bên cạnh con nó chỉ thấy đ/au khổ cùng uất ức."
Lần đầu tiên ta đã nổi gi/ận với mẹ, đùng đùng bỏ đi.
Mẹ ta ngồi yên dõi theo bóng lưng ta, buồn bã lắc đầu.
Ta sắp không chịu nổi nữa, nằm trên giường vật vã, buông xuống tự tôn thừa nhận bản thân đã yêu hồ ly đó, chỉ là ng/u dốt không chịu nhìn nhận sự thật.
Nhưng bây giờ có nói vậy cũng không còn ích gì.
Bình luận
Bình luận Facebook