Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Không trách bạn bè của Lục Trì Hành lại khen ngợi Kỷ Trần như vậy, quả thật cậu ta rất xinh — đẹp một cách tao nhã, giống như đóa diên vĩ vừa nở rộ.
Ngay từ khoảnh khắc cậu ta bước vào, tôi đã biết giữa tôi và cậu ta vốn chẳng có gì để so sánh.
Huống chi… tôi cũng chẳng thể gh/ét nổi cậu ta.
Dù là khúc gỗ thì cũng sẽ thích khi bên cạnh mình có một đóa hoa đẹp như thế, tôi cũng không ngoại lệ.
“Anh Lục, lâu rồi không gặp.”
“Ừ.”
Kỷ Trần không chút ngại ngần mà nhìn hắn, cậu ta bước tới, ôm hắn một cái rồi mới thong thả đi qua đám đông, dừng ánh mắt lại trên người tôi.
“Đây là Văn Cẩn phải không? Rất vui được gặp cậu.”
Cậu ta tỏ ra thân thiện, chìa tay ra trước. Tôi cũng mỉm cười, bắt lại.
“Gặp cậu tôi cũng thấy vui.”
Nhưng tay cậu ta siết ch/ặt đến mức khiến tôi hơi đ/au, ánh nhìn đầy địch ý — rõ ràng là coi tôi như tình địch.
“Đừng đứng đó nữa, đồ ăn ng/uội hết rồi.”
Tưởng Ly gọi mọi người vào bàn. Lục Trì Hành kéo tôi ngồi xuống cạnh hắn, còn Kỷ Trần thì được Cố Triều sắp xếp ngồi bên phải.
Thế là chúng tôi bị tách ra, nhưng lại ngồi đối diện nhau, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể bắt gặp ánh mắt đầy oán khí của Kỷ Trần.
Để khỏi nhìn cậu ta, tôi đành cúi đầu ăn cơm, mà ăn chẳng vào, cổ còn mỏi muốn ch*t.
May mà biệt thự của Cố Triều đủ rộng. Lợi lúc họ chuẩn bị cho vòng tiếp theo, tôi lặng lẽ ra ban công hít thở.
“Cậu cũng thấy bọn họ nhàm chán đúng không?”
“Gì cơ?”
Giọng nói bất ngờ vang lên làm tôi gi/ật mình. Quay lại đã thấy Kỷ Trần đứng ngay cửa, nhìn tôi.
“Không thì sao cậu lại trốn ra đây?”
“Tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở thôi.”
Gió đêm đầu xuân vẫn còn lạnh. Cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi mỏng, bị gió thổi đến phát run. Tôi liền cởi áo khoác đưa qua.
Cậu ta tròn mắt ngạc nhiên, mặt đỏ như cà chín rồi hất hàm:
“Ai thèm áo của cậu! Tôi không lạnh!”
“Tôi bảo cậu cầm đi, lỡ cảm lạnh thì phiền lắm.”
“Đúng là đồ giả tạo, còn tưởng cậu có bản lĩnh lắm. Nói thẳng cho mà biết, anh Lục sẽ không cưới loại người như cậu đâu. Đừng tưởng dịu dàng một chút là có thể khiến anh ấy động lòng. Anh ấy chỉ đang chơi đùa thôi!”
“Tôi biết.”
“Anh ấy… cậu biết?”
“Ừ. Giữa tôi và Lục Trì Hành chỉ là qu/an h/ệ làm việc. Hôm ký hợp đồng, anh ấy đã nói rõ rồi — đừng mong có tình cảm gì. Ngoài tiền ra, anh ấy sẽ không cho tôi thứ gì khác. Tôi chỉ nhận tiền và làm đúng phần việc của mình, thế thôi.”
Kỷ Trần không ngờ tôi nói thẳng như vậy, đứng sững một lúc rồi hừ nhẹ:
“Hừ, biết điều thì tốt.”
Cậu ta quay người bỏ đi, nhưng đến góc hành lang lại dừng lại, vẻ mặt bỗng trông chẳng dễ chịu gì.
Tôi mặc lại áo khoác, định quay lại thì bắt gặp cảnh Lục Trì Hành đang đứng đó cùng Cố Triều.
Cố Triều nhanh chóng rời đi, để lại tôi và Lục Trì Hành đối diện nhau. Không khí yên lặng nặng nề.
Hắn nhìn tôi một hồi, rồi cuối cùng lên tiếng:
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Nói gì cơ?”
Hắn nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì lại thôi. Tôi hiểu ngay.
“À, anh sợ Kỷ Trần hiểu lầm chứ gì? Anh yên tâm, tôi đã nói rõ rồi. Giữa tôi và anh sạch như nước suối. Nếu anh muốn quay lại với cậu ta, tôi có thể giúp, đến khi hai người vui vẻ bên nhau, khỏi lo chuyện sinh con hay bị mẹ kế anh làm phiền nữa.”
Tôi cười nhạt: “Sau đó anh trả hết n/ợ cho tôi, tôi sẽ biến khỏi đời anh, không còn vướng víu gì hết.”
“Đủ rồi!”
Hắn quát khẽ, mặt tái đi, giọng lạnh chưa từng có.
“Văn Cẩn, trong mắt cậu ngoài tiền ra, chẳng còn thứ gì khác sao?”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, như muốn tìm ki/ếm một tia thật lòng. Tôi lại tránh ánh mắt ấy, khẽ đáp:
“Có chứ, còn khoản n/ợ chưa trả.”
Hắn sững người, rồi bật cười, tiếng cười mang theo sự cay đắng:
“Phải, cậu còn n/ợ, nên cần tiền. Nếu không, chắc chỉ biết trông chờ tôi thương hại để còn đường về nhà. Tôi đúng là nực cười, lại còn hỏi vì sao trong mắt cậu chỉ có tiền.”
Nụ cười của hắn khó coi đến mức khiến tôi không dám nhìn. Nhưng rất nhanh, hắn lại trở lại dáng vẻ bình tĩnh quen thuộc — vị thiếu gia cao ngạo mà tôi biết.
Hắn đi rồi.
Còn lại tôi đứng trong hành lang vắng, bụng réo lên vì đói, chỉ muốn về nhà.
Tối đó, hắn uống say, tôi đành ở lại cùng hắn tại nhà Cố Triều. Kỷ Trần cũng ngủ lại.
Khoảng ba giờ sáng, tôi bị đ/á/nh thức vì người bên cạnh nóng ran — Lục Trì Hành rơi vào kỳ phát tình, lại còn say khướt. Tôi vội chạy đi tìm Cố Triều xin th/uốc ức chế.
Khi quay lại, tôi thấy Kỷ Trần đang ngồi cạnh giường, có lẽ vừa dùng tin tức tố trấn an hắn. Tôi tiêm th/uốc xong liền lùi ra ngoài, đưa tay nhìn ngón tay vừa chạm vào da hắn, nhìn thật lâu.
“Tin tức tố của anh ấy có mùi gì thế?”
“Là mùi diên vĩ.”
Tôi gi/ật mình quay lại. Cố Triều đang đứng dựa tường, tay kẹp điếu th/uốc.
Thấy tôi nhìn, anh ta vội dập th/uốc, cười gượng:
“À… xin lỗi, tôi nhớ nhầm rồi. Hình như của Lục Trì Hành là mùi hoa ngọc trâm mới đúng.”
“Vậy à.”
Tôi đáp lại, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Chương 20
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook