Vương Đại Chủy hớt ha hớt hải chạy khỏi phòng, chắc một lúc lâu mới quay lại.
Ngay lúc ấy, một netizen khác không ngừng mời kết nối, tôi liền nhận luôn.
Màn hình hiện lên cô gái xinh đẹp lộng lẫy. Cô ấy vừa xuất hiện, phòng livestream sôi sùng sục.
Hình như là một hot girl nổi tiếng.
Cô gái cười tươi rói, tay không ngừng tặng liền mười quà đắt tiền.
【Gh/ê quá, chị Tuyết Đường hào phóng quá!】
【Chị Tuyết Đường là blogger thời trang, nghe nói một buổi livestream b/án hàng thu phí tới 500 triệu!】
【Chị Tuyết Đường ơi, nhà chị còn thiếu người giúp việc không? Em chỉ cần ăn ở thôi!】
Phòng chat nhộn như chợ vỡ. Tuyết Đường cười đáp lễ từng người, không hề tỏ vẻ khó chịu.
Tôi nhíu mày nhìn cô ta, sắc mặt dần lạnh băng:
"Tôi không nhận quà của cô. Bệ/nh của cô, tôi không chữa được."
Tuyết Đường ngẩn người, đôi mắt long lanh ngấn nước:
"Em còn chưa nói bệ/nh gì mà..."
Netizen ào ào bênh vực. Kẻ bảo tôi gh/ét người giàu, người chê tôi gh/en tỵ với nhan sắc cô ta.
Tôi liếc cô ta đầy gh/ê t/ởm, giọng gay gắt:
"Trên người cô mọc đầy nốt mẩn đỏ. Ban ngày thì vô sự, nhưng đúng 11h đêm hằng ngày sẽ phát tác."
"Khi lên cơn, nốt ở ng/ực đ/au như x/é thịt, nốt lưng ngứa đi/ên cuồ/ng. Nốt chân trái như bị đông cứng, chân phải như th/iêu trong lửa."
Tuyết Đường hoảng hốt bịt miệng, lát sau gục mặt khóc nức nở:
"Hu hu... đại sư c/ứu em!"
"Em khổ sở lắm, cả tháng nay chưa đêm nào ngủ trọn giấc!"
Vừa khóc, cô ta đi/ên cuồ/ng tặng quà phủ kín màn hình, sợ tôi bỏ mặc.
Tôi bực dọc quát to:
"Đừng tặng nữa! Đã bảo bệ/nh cô, tôi không nhận trị rồi!"
Bình luận
Bình luận Facebook