23.
Trong ngục không có lấy một tia sáng, mở mắt hay nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau.
Ta quyết định nhắm mắt, đếm từng nhịp tim yếu ớt dần, từng chút chờ đợi cái ch*t đến gần.
Trong lúc yên tĩnh, dường như ta có thể nghe thấy tiếng ch/ém gi*t vang trời ở phía xa, có lẽ nơi này gần hoàng cung.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng ch/ém gi*t dần lắng xuống, ta mơ hồ nghe thấy những tiếng hô: “Cẩn Vương điện hạ vạn tuế!”
Xem ra đã thắng rồi, tâm trí ta đột nhiên thả lỏng hoàn toàn.
Lúc này, nước đã dâng lên đến ngang eo, theo tốc độ này chẳng bao lâu nữa sẽ dâng ngập hết cả người ta.
Khi nước dâng lên đến ng/ực, ta gần như không còn cảm nhận được hơi thở của mình nữa.
Ngay giây phút trước khi chìm vào bóng tối vĩnh hằng, ta nghe thấy tiếng cửa ngục mở ra.
Sau đó là giọng nói quen thuộc của Bùi Chiêu vang lên bên tai: “Nhan Thầm, cố gắng thêm chút nữa, ta đến rồi đây!”
…
Ta như lang thang trong bóng tối một mình rất lâu, mỗi khi suýt ngã vào vực sâu thì lại có một giọng nói kéo ta lại:
“Nhan Thầm, mau quay lại, Bùi Chiêu cần có ngươi!”
“Nhan Thầm, ngươi phải kiên trì, ta đang đợi ngươi!”
“Nhan Thầm, ngươi đã hứa sẽ đi cùng ta đến cuối cùng, ngươi không thể nuốt lời!”
…
Mở mắt ra, ta thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, một đám ngự y vây quanh bận rộn, còn Bùi Chiêu đang gục đầu bên giường ta ngủ say.
Bình luận
Bình luận Facebook