8
Dòng m/áu gi/ận dữ tràn khắp cơ thể.
Bên tai vang lên giọng nói bức xúc của hệ thống:
“Ký chủ, đ/á vỡ đầu tên hẹo thối này, có thưởng!”
Tôi: “???”
Nó ấm ức giải thích:
“Là hệ thống đứng ra lên tiếng bất bình, tôi đã chịu đựng đủ nam chính đội nón xanh không có n/ão.
“Xét thấy cô có biểu hiện xuất sắc trong thế giới này, tôi đã dùng hết sức mạnh sơ khai để loại bỏ hệ thống chó liếm, hiện giờ đã nâng cấp thành hệ thống Hắc Hóa Vương Giả.
“Chỉ cần hắc hóa đạt đủ, ký chủ sẽ được thưởng mười tỷ, có thể mang tài sản khổng lồ trở lại thế giới ban đầu.”
Thật có chuyện tốt như vậy sao?
“Đừng vui mừng vội! Muốn đạt đủ hắc hóa, cô phải thực hiện các cuộc tấn công thể x/á/c, tài sản và tinh thần lên đối tượng chinh phục.
“Nếu thất bại cô sẽ bị sét đ/á/nh, gọi là trời đ/á/nh.”
Tôi rùng mình:
“Hệ thống, nghĩa là giữa tôi và Cận Châu phải một mất một còn?”
“Đúng vậy!”
Thấy tôi chuẩn bị tinh thần, hệ thống không khỏi hỏi:
“Nghe nói con người có tâm lý báo ân và hối h/ận, ông cụ Cận đã nuôi dưỡng cô thành tài, cô có xuống tay được không?”
Tôi cười lạnh:
“Lòng tốt của ông cụ Cận có điều kiện, mọi việc phải ưu tiên cháu trai ông ta.”
Nếu không, tại sao ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn Cận Châu hành hạ tôi nhiều năm như vậy.
Nhìn tôi bị tổn thương cả thể x/á/c lẫn tinh thần, mấy lần suýt ch*t!
Kẻ đồng lõa với kẻ x/ấu, nên nếm trải quả báo của chính mình.
9
Tống Chí gh/ét bỏ đi về phía tôi, định cư/ớp điện thoại.
Tôi cởi giày cao gót, nhanh chóng đ/ập vào cánh tay anh ta:
“A!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Cận Châu kinh ngạc: “Diêu Ý, cô có bệ/nh à?”
“Đúng vậy! Anh có th/uốc chữa không?
“Chịu đủ kẻ đạo đức giả như anh rồi, từ hôm nay nếu còn dám sai khiến tôi, tôi đi/ên lên cho anh xem.”
Tống Chí đ/au đớn vặn vẹo khuôn mặt, định xông lên bóp cổ tôi.
Thật đáng tiếc.
Để giúp Cận Châu thu dọn bãi rác, tôi đã học được một chút võ.
Đối phó với lũ vô tích sự này vẫn dư sức.
Nhân cơ hội, tôi đ/á Tống Chí vài cái, rồi đi đến chỗ Tiêu Tư Tư, hắt nốt phần canh gà còn lại trong ly giữ nhiệt lên đầu cô ta.
Nước canh vàng dính lên tóc và mặt cô ta.
Tiêu Tư Tư tức gi/ận phát đi/ên:
“Con hầu này, cô đang làm gì đấy!”
Cận Châu nhìn tôi với ánh mắt như muốn gi*t người:
“Diêu Ý, quỳ xuống xin lỗi, cởi hết quần áo cho Tư Tư, nếu không cô sẽ ch*t rất thảm.”
Tôi cởi chiếc giày cao gót còn lại, không báo trước đ/ập vào đầu anh ta.
Cận Châu xoa vết sưng trên đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc:
“Cô dám đ/á/nh tôi?”
“Đánh anh thì đ/á/nh thôi, chẳng lẽ phải chọn ngày?”
Trong đầu vang lên giọng nói vui vẻ của hệ thống:
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành tấn công thể x/á/c và tinh thần, hiện tiến độ nhiệm vụ hắc hóa là 5%.”
Quả nhiên tôi đoán không sai.
Đánh Tiêu Tư Tư và Tống Chí cũng là đ/á/nh vào tinh thần của Cận Châu.
Thật tuyệt vời!
Bộ ba vô liêm sỉ.
Đợi bị tôi xử lý đi.
Bình luận
Bình luận Facebook