Gần đây livestream bói toán đang rất hot, nghe nói tiểu đạo sĩ ở ngọn núi bên cạnh đã dát vàng cho đạo quán của họ rồi.
Tôi nhìn chiếc bánh bao trong tay, lặng lẽ mở phòng livestream.
Phòng livestream mới đăng ký nên chẳng có mấy ai xem.
Tôi cũng không vội, chăm chú vẽ bùa, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình.
Nghĩ một lúc, tôi đặt bút xuống, bấm nút "chấp nhận kết nối".
Chẳng bao lâu, trên màn hình hiện lên một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, khoảng năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi xanh nhét trong quần, cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật, trông có vẻ đắt tiền.
“Cô bé còn trẻ thế mà cũng tin mấy thứ này à?” Người đàn ông có nickname là “Anh Khải” cười như không cười nhìn tôi, giọng điệu đầy kh/inh miệt.
Ông ta nghĩ gì, tôi biết thừa, chắc là tôi chỉ là một cô gái trẻ, thì làm gì biết bói toán, chẳng qua chỉ đang tạo chiêu trò để hút người xem thôi.
Tôi nhìn chằm chằm phía sau lưng ông ta, im lặng một lúc, mặt lạnh lại: “Chẳng phải vì ông sao.”
"Anh Khải" có vẻ sững người, phản xạ theo bản năng: “Liên quan gì đến tôi?”
“Đúng rồi, liên quan cái đếch gì đến ông.” Tôi cầm bút lên tiếp tục vẽ bùa.
Câu nói của tôi khiến hắn ta nghẹn lời, mỡ mặt gi/ật giật.
Ông ta cũng khá nổi tiếng, nhiều người đang xem nên không tiện nổi nóng, đành thở hắt ra một hơi, gượng gạo nặn ra nụ cười.
“Cô bé, tôi thấy chúng ta kết nối được với nhau cũng coi như có duyên.
Vừa hay hôm nay tôi có một vụ làm ăn, cô giúp tôi xem xem có thành không.”
“Không thành.” Tôi chẳng thèm ngẩng đầu, trả lời.
Người đàn ông ngẩn ra một lúc, rồi bật cười ha hả: “Cô bé, cô đoán sai rồi, vụ làm ăn này tôi có đến chín mươi phần trăm chắc chắn là sẽ thành.”
【Cô này chắc chả biết bói toán thật, đang cố làm màu để câu view thôi.】
【Không thèm ngẩng đầu mà đã phán xong?】
【Cô ta không biết rằng dân làm ăn rất tin vào mấy chuyện này sao, làm ra vẻ hiểu biết thế là phạm kỵ đấy.】
【Cái biểu cảm này của cô ta, tôi nhìn mà muốn nôn luôn.】
Tôi cúi đầu chăm chú vẽ bùa, Anh Khải tưởng tôi tính sai, cố tình kéo dài thời gian chờ đầu bên kia cúp máy, muốn làm tôi mất mặt nên không chịu ngắt kết nối.
Canh đúng thời điểm, tôi mới đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.
“Không thành, là vì tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Chưa dứt lời, sắc mặt người đàn ông bên kia màn hình lập tức thay đổi, đến nụ cười cũng không giữ nổi.
“Cô nói gì cơ? Cô bé, báo án giả là phải chịu trách nhiệm đấy, cô không thể vì muốn nổi tiếng mà làm chuyện không có giới hạn như thế được.”
Bình luận cũng đồng loạt chỉ trích tôi theo Anh Khải:
【Cô này bị đi/ên à, bảo xem bói mà lại báo cảnh sát.】
【Thời buổi này vì nổi tiếng mà chẳng còn giới hạn nào luôn.】
【Đợi đến khi cô ta phải chịu trách nhiệm thì mới biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.】
“Cảnh sát sẽ biết tôi có báo án giả hay không.
Cứ chờ xem là họ bắt ông, hay bắt tôi.”
Tôi nhìn người đàn ông trên màn hình, nhếch môi cười nhạt.
【Trời ơi, chủ phòng livestream bình tĩnh thật, có khi nào thật sự nhìn ra chuyện gì đó?】
【Có ai thấy nụ cười của cô ấy rất cuốn không? Kiểu như mấy mỹ nhân đi/ên trong tiểu thuyết ấy, tam quan của tôi đang chạy theo nhan sắc rồi, ai đ/á tôi tỉnh lại với!】
【Người trên tỉnh táo lên đi!】
【Cái đầu của mấy người như ông, đến cả zombie còn không thèm ăn.】
【Không ai thấy ánh mắt của Anh Khải lúc nãy trông đ/áng s/ợ sao?】
【+1 với người trên.】
“Ông đã làm gì, trong lòng ông tự biết rõ. Ông hại bao nhiêu người rồi, cuối cùng cũng sẽ phải nhận báo ứng thôi.”
Tôi vừa ngẩng mắt đã thấy sau lưng Anh Khải đầy những oan h/ồn, phần lớn đều có dáng vẻ kinh dị.
Từ sau khi nước Trung Hoa mới thành lập, tôi rất hiếm khi thấy cảnh tượng như vậy nữa.
Oan h/ồn không chịu siêu sinh, nhờ vào oán khí mạnh mẽ để lưu lại nhân gian. Tuy nhiên ký ức của h/ồn m/a sẽ dần tiêu tán theo thời gian, oán khí cũng vậy.
Vì vậy họ thường quanh quẩn bên cạnh người từng gây nghiệp với họ, không ngừng sinh ra oán khí để ở lại nhân gian lâu hơn.
Sau lưng Anh Khải, oán khí bốc tận trời.
Bình luận
Bình luận Facebook