Giang Nam Mưa Chẳng Ngớt

Chương 5

08/11/2024 17:34

05

Trước đại đường của y quán có không ít người của tiêu cục, ai nấy đều mang thương tích.

Dược đồng dẫn ta đi vào gian phòng phía sau: “Các ca ca của cô thương thế không nhẹ, đang nằm nghỉ ở phía sau.”

Trên giường trong gian phòng sau cũng có không ít người đang nằm, ta vừa nhìn liền thấy ngay Lâm Tu Xuyên với sắc mặt tái nhợt, đang dựa vào đầu giường, vạt áo hơi mở.

Hốc mắt ta nóng lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, ta bước tới, không dám chạm vào y, sợ động phải vết thương: “Ngươi sao rồi? Bị thương ở đâu vậy?”

Lâm Tu Xuyên chỉnh lại vạt áo, y đưa tay lau nước mắt cho ta: “Không sao, chỉ là khi đưa người ra ngoài xảy ra chút sự cố, chờ trời sáng ta có thể nhảy nhót làm cơm cho ngươi rồi.”

Nghĩ đến điều gì đó, ta vội hỏi: “Đại ca đâu?”

Một giọng nói yếu ớt từ phía sau vọng tới: “Đại ca... đại ca ở đây.”

Ta quay đầu lại, liền thấy Thính Phong nằm trên giường phía sau lưng ta, đầu quấn mấy vòng băng lụa.

Ta lại bật khóc, xong rồi, đại ca vốn dĩ không được thông minh cho lắm, lần này còn bị thương ở đầu, sau này phải làm sao đây?

Thính Phong ôm đầu, loạng choạng ngồi dậy, vừa đứng lên mắt đã tối sầm rồi ngã xuống trở lại: “Bất Kiến, mau tới dỗ muội ấy đi.”

Lâm Tu Xuyên nắm tay ta, khẽ lắc lắc: “Đừng khóc nữa, ta với đại ca không sao đâu. Lát nữa trả tiền th/uốc rồi chúng ta về nhà.”

Thính Phong phụ họa: “Thực ra bọn huynh bị giữ lại đây, đợi muội mang tiền tới chuộc.”

Lâm Tu Xuyên đứng dậy khỏi giường: “Đi thôi, ta đi đỡ đại ca dậy, chúng ta về nhà, giường ở đây không thoải mái bằng ở nhà đâu.”

Y với Thính Phong chen chúc trên một chiếc giường, đương nhiên không thoải mái gì.

Ta lau khô nước mắt rồi đi trả tiền th/uốc.

Mưa vẫn chưa ngớt, Lâm Tu Xuyên đỡ Thính Phong, còn ta kiễng chân giương ô che cho cả hai người.

Về đến nhà, Lâm Tu Xuyên thu xếp cho Thính Phong nằm lên giường.

Ta do dự kéo nhẹ tay áo của Lâm Tu Xuyên, khẽ nói: “Ngươi sang phòng ta đi.”

Thính Phong trừng mắt nhìn, liền quay người chui vào trong chăn, lấy chăn trùm kín tai, uể oải nói: “Ta chẳng nghe thấy gì cả.”

Bóng lưng của Lâm Tu Xuyên hơi ngưng lại, ta đỏ mặt nói: “Dù gì trời cũng sắp sáng rồi, ta cũng không ngủ nữa, ngươi cả đêm không chợp mắt, qua phòng ta mà nghỉ ngơi đi.”

Chợt nhớ ra điều gì, ta lại nói: “À đúng rồi, lát nữa ta sẽ hâm lại bánh nướng và sủi cảo, hai người ăn xong rồi hẵng ngủ.”

Lâm Tu Xuyên khẽ gật đầu, ta quay sang nhìn Thính Phong đang cuộn tròn trên giường: “Đại ca?”

Thính Phong vội vã đáp: “Nghe rồi, nghe rồi.”

Ăn xong cơm, hai người họ cũng không cầm cự nổi nữa, nhanh chóng thiếp đi.

Ta thu dọn bát đũa xong, ngồi sao chép sách một lát, đoán chừng họ cũng sắp tỉnh rồi, liền ra quán m/ua hai chén canh gà, định bụng mang về bồi bổ cho hai người.

Trên đường về nhà từ tửu lâu, ta thấy nhiều người gánh theo bao lớn bao nhỏ, bước chân vội vã.

Ta chặn lại một nữ tử, sau khi hỏi rõ nguyên do, ta liền gấp rút quay về.

Đập Khẩu Hồ bị vỡ, đã nhấn chìm mấy ngôi làng.

Giờ đây, những nhóm người tị nạn lũ lượt kéo đến, quan viên Giang Thành có ý định phong tỏa thành, không cho họ vào.

Vì cùng với nạn dân, đói kém và dị/ch bệ/nh sẽ tràn đến, nhiều người sẽ ch*t.

Họ định đợi triều đình cử người đến giải quyết đám dân này.

Những ai không có quê nhà tại Giang Thành đã chuẩn bị hành lý để rời thành ngay trong đêm.

Về đến nhà, ta thấy Lâm Tu Xuyên đang dẫn nước ra khỏi mảnh ruộng nhỏ sau nhà.

Ta kể lại mọi chuyện cho y nghe, y nhìn ta, dường như một cái nhìn ấy đã thấu hiểu được suy nghĩ của ta: "Ngươi muốn c/ứu họ sao?"

Ta siết ch/ặt tay, cắn môi nói: "Mưa lớn kéo dài đã làm hỏng đường, thuyền bè cũng rất nguy hiểm vì nước dâng cao, đợi khi tin tức truyền về kinh thành chắc chắn sẽ mất thời gian. Mà từ đây đến khi bọn họ quay lại, chẳng biết phải mất bao lâu, ta muốn trước khi phụ hoàng cử người đến, đám bách tính đó không bị ch*t đói."

Lương thực cho hàng vạn người, chỉ có quân đội đóng gần đây mới có đủ số lượng như vậy.

Lâm Tu Xuyên cũng nhanh chóng hiểu ra, không chút do dự nói: "Ta sẽ cùng ngươi đi mượn lương thực."

Ta có chút lo lắng: "Không có lệnh bài chứng minh thân phận, làm sao họ tin tưởng chúng ta? Đối với võ tướng mà nói, lương thảo chẳng khác nào tính mạng thứ hai, họ sẽ không dễ dàng cho mượn."

Lâm Tu Xuyên đặt ngọc bội bên hông vào tay ta: "Ta sẽ đến quân doanh thương thảo trước, ngươi cầm ngọc bội này đến huyện Lâm, tìm một vị lão tiên sinh họ Ngụy ở số mười một ngõ Trúc Chi, nói rõ sự việc với ông ta. Nhìn thấy ngọc bội này, ông ấy sẽ hiểu. Ông ấy chắc chắn sẽ viết một phong thư, đến lúc đó, ngươi mang theo thư quay lại tìm ta."

"Dựa vào hành trình, bách tính sẽ đến Giang Thành sau ba ngày nữa, còn từ huyện Lâm đến quân doanh gần nhất nhanh nhất cũng phải mất bốn ngày. Trước khi ngươi trở về, ta sẽ cố gắng ki/ếm được một ít lương thực."

Ta nắm ch/ặt ngọc bội: "Vậy đại ca phải làm sao?"

Lâm Tu Xuyên đáp: "Để lại bạc cho đại ca, để huynh ấy có thể m/ua bánh ăn. Huynh ấy vì c/ứu ta mà bị đ/á rơi trúng đầu, vết thương ở đầu không thể qua loa, để huynh ấy ở lại thành dưỡng thương cho tốt."

Ta vào trong lấy giấy bút, để lại một phong thư cho Thính Phong.

Chúng ta thuê hai con ngựa, ta và Lâm Tu Xuyên ra khỏi thành, chiA Ương mà đi.

Móng ngựa rầm rập, gió núi gào thét, m/áu trong cơ thể như sôi lên giữa làn sương mưa mát lạnh.

Giây phút này, tA Ương như đã hiểu câu nói của phu tử: "Thiên hạ trị lo/ạn, không nằm ở hưng vo/ng của một họ, mà ở nỗi lo lắng, vui buồn của bách tính."

Đó là thần dân của ta, ta phải vì họ mà bôn ba phục vụ.

Danh sách chương

5 chương
08/11/2024 17:35
0
08/11/2024 17:35
0
08/11/2024 17:34
0
08/11/2024 17:33
0
08/11/2024 17:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận