Xong việc, tôi tìm đến cố nhân của ông nội.
Hơn nữa có Lý Quan Ngư giải đáp thắc mắc, chân tướng dần được phơi bày.
Thì ra mấy chục năm trước, thím Thái và ông nội là tình nhân.
Bà nội phát hiện, nhưng vì con út nên bà lựa chọn nhẫn nhịn.
Nhưng bà nội không ngờ, ngoại trừ thích lưu luyến bụi hoa ra, ông nội còn muốn được trường sinh.
Lúc còn trẻ, ông nội đã đi đến vùng Tây Nam. Ở đó, ông nội phát hiện một loại tà thuật có thể thay da người khác.
Hơn hai mươi năm trước, ông nội cảm thấy kiếp nạn của bản thân sắp tới.
Ông ấy m/ua chuộc bác sĩ, làm mẹ tôi sinh non, để tôi sinh đúng vào lúc mang mệnh cách thuần âm.
Mẹ tôi khó sinh, cha tôi vì c/ứu chữa người vợ mang bệ/nh nặng mà đi v/ay tiền khắp nơi, cuối cùng ch*t vì t/ai n/ạn giao thông.
Không lâu sau đó, mẹ tôi cũng rời khỏi thế gian này.
Nhưng ông nội vẫn chưa từ bỏ ý định.
Năm tôi 6 tuổi, may mà bà nội phát hiện điều khác lạ nên mới kịp thời chạy tới, cản trở nghi thức thay da của ông nội tôi.
Tất cả mọi người đều cho rằng ông nội đã ch*t.
Nhưng thật ra, trước khi hỏa táng, linh h/ồn của ông ấy đã kịp đổi sang con chó già trong nhà rồi.
Sau này ông nội tìm được thím Thái, không biết hai người thỏa thuận gì đó.
Tóm lại sau này, thím Thái tiếp tục giúp ông nội thay da vài lần.
Nhưng người có mệnh cách âm rất khó tìm, cho nên bọn họ cố tình gây giống chó con.
Tới thời điểm phù hợp thì mổ bụng lấy chó con.
Hai năm trước, sức khỏe của thím Thái ngày càng suy yếu.
Bà ta lo lắng đứa con trai ngốc của mình không có ai chăm sóc, cho nên c/ầu x/in ông nội biến bà ta thành x/á/c cổ.
Nhưng là x/á/c cổ tồn tại đều dựa vào cổ trùng, không duy trì được mấy năm, thím Thái liền đề nghị thay da cho đứa con ngốc của mình.
Lý Quan Ngư có nói, mệnh cách của tôi rất thích hợp để làm vật chứa những thứ â* v** này.
Bề ngoài thì ông nội đồng ý.
Ông ấy nói với thím Thái, chỉ cần đứa con trai ngốc của bà ta thay da của tôi thì cậu ta có thể trở thành người bình thường.
Để dụ tôi trở về, thím Thái đưa cho bà nội đồ ăn có bỏ thêm vào đ/ộc dược mãn tính.
Sau đó, đội điều tra vụ án đặc biệt cũng đã x/á/c nhận điểm này.
Họ tìm thấy một lượng nhỏ chất đ/ộc hại trong giỏ thức ăn mà bà nội thường dùng.
Tôi nhớ lại, khi nhìn thấy tôi trong tang lễ, thím Thái thật sự rất vui mừng.
Bà ta cho rằng bản thân đã tìm được cách để đền bù cho con trai.
Nhưng lại không biết, người thật sự muốn thay da của tôi lại chính là bản thân ông nội.
Thím Thái bận trước bận sau, cuối cùng chỉ là làm áo cưới cho người khác, còn hại con trai mình mất mạng.
Sau đó, tôi hẹn Lý Quan Ngư gặp mặt ở đạo quán, kể lại mọi chuyện cho cậu ấy nghe.
Cậu ấy bình luận:
“Con người vẫn cứ tham lam như vậy, có núi bạc lại muốn có núi vàng, làm hoàng đế thì muốn thành tiên.”
Cậu ấy nói với tôi.
Bởi vì nhiều lần chuyển sinh nên tên của ông nội đã biến mất khỏi sổ âm ty.
Sau khi cơ thể hủy diệt, ông ấy không thể đầu th/ai luân hồi được nữa.
“Tôi có một thứ này muốn tặng cho cậu.”
Trong lúc sững sờ, Lý Quan Ngư ném cho tôi một vật lành lạnh.
Tôi vươn tay nhận lấy, phát hiện là mặt dây hình Phật bằng ngọc mà bà nội đưa tôi.
“Không phải là bị anh dùng để gi/ật điện x/á/c cổ rồi sao?” Tôi thắc mắc.
“Đúng vậy.” Lý Quan Ngư gãi mũi: “Tôi đi làm cái khác cho cậu.”
Tôi: “…”
Sau đó Lý Quan Ngư thu tôi hai tệ.
Một tệ là th/ù lao giải quyết x/á/c cổ.
Một tệ là để làm pháp sự cho bà nội.
Tôi hỏi cậu ấy như vậy có phải quá ít rồi không.
Cậu ấy chỉ xua tay, chỉ vào một loạt Ferrari đủ loại màu sắc dưới chân núi, cười.
“Không có cách nào khác, ai bảo từ nhỏ tôi đã thích ngành y tế thế.”
Hiểu rồi, người ta là thiếu gia nhà giàu, không thiếu tiền.
Nghe nói ngày mà cậu ấy đi c/ứu tôi, cậu ấy lái chiếc Ferrari màu đỏ đi.
Chẳng qua giữa đường vượt quá tốc độ bị cảnh sát giao thông giữ lại, cho nên chỉ có thể thuận tay lấy chiếc xe đạp cũ bên đường.
Xong việc, tôi bồi thường cho người nọ một chiếc xe đạp mới, sự việc êm xuôi.
Cầm Phật ngọc giả đi ra khỏi đạo quán, đeo lên cổ, tôi cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc.
Thật tốt quá, cuối cùng thì Tiểu Lý cũng đã bình an trưởng thành.
“Đúng rồi, tôi chuẩn bị đến đội điều tra vụ án đặc biệt, chỗ bọn họ đang thiếu “mồi”, cậu muốn thử xem không?”
Tôi đang định hỏi mồi là gì.
Nhưng Lý Quan Ngư lại nói:
“Bao ăn bao ở, một tháng 50 nghìn tệ.”
Ha ha.
Cho dù hôm nay Thiên Vương lão tử có tới, cũng không thể ngăn tôi làm “mồi” được.
Tôi nhảy lên chiếc xe đạp cũ của Lý Quan Ngư:
“Anh đứng đó làm gì nữa, tôi không chờ được nữa rồi!”
“Haiz, xem cậu kia.”
Lý Quan Ngư liếc tôi một cái, dẫn tôi xuống núi.
Nhưng mà sau đó tôi nhanh chóng phát hiện.
Làm “mồi” cho Đội điều tra vụ án đặc biệt thực sự không dễ như tôi nghĩ.
Ngoài trừ b/án mạng, còn phải b/án mình…
Bình luận
Bình luận Facebook