Kể từ hôm đó, Chu Thận bỗng trở nên bám dính lấy tôi, đi đâu cũng muốn kè kè tôi bên cạnh.
Hắn từ một người lạnh lùng kiêu kỳ bỗng biến thành chàng trai đeo bám không rời.
Mỗi tối không chỉ ôm tôi ngủ, còn đòi hôn tôi sáng-trưa-chiều-tối, chỉ cần tôi từ chối là lập tức gi/ận dỗi: "Vợ ơi hôm nay sao không thơm anh? Chẳng lẽ đã thích người khác rồi?"
Thậm chí còn cố nặn ra mấy giọt nước mắt dù chẳng buồn.
Đáng sợ nhất là hắn đòi ăn cơm tôi nấu.
Mỗi lần tôi thoái thác, hắn liền khoác cổ tôi ra rả: "Vợ không yêu anh nữa rồi hả?"
Tôi thật sự không dám mang mấy món đen thui ch/áy xém này ra mắt thiên hạ.
Thôi kệ, thấy hắn ăn ngon miệng vậy, tôi cũng đành chiều.
Ra đường mà tôi quên nắm tay, hắn lập tức ấm ức: "Hôm nay vợ không nắm tay anh, chê anh không xứng sao?"
Mắt tôi dán vào người khác vài giây, hắn đã gh/en t/uông: "Vợ nhìn người ta làm gì? Chán anh rồi đúng không?"
"Vợ ơiiii..."
"Vợ ơiiii..."
Cuối cùng tôi còn bị hắn ép phải kéo tên hắn ra khỏi danh sách đen.
Bình luận
Bình luận Facebook