Ôi trời ơi, nhanh vậy sao, thật hay đùa đây?
Để an toàn, tôi "thó" hai con d/ao làm bếp từ trong bếp.
Trên màn hình cạnh cửa, khuôn mặt lớn của Cố Triệt hiện ra.
Không phải chứ không phải chứ, chẳng lẽ hắn chính là người đang muốn đến "thịt" tôi?
Th/ù mới h/ận cũ, xem ra hôm nay có thể "thanh toán" hết được rồi.
Tôi nhấn nút gọi thoại: "Đặt vũ khí xuống, tôi đã báo cảnh sát rồi."
Từ góc nhìn camera, tôi chỉ thấy tay hắn xách một cái gì đó, nhưng không nhìn rõ là thứ gì.
Cố Triệt mặt "đen sì", từ từ giơ tay lên.
Tôi nín thở.
Và trước mắt tôi là...
Lẩu gà.
Giọng Cố Triệt truyền từ ngoài vào: "Chưa "bay màu" thì mở cửa đi."
Ban đầu tôi còn nghi ngờ có người giả dạng, bây giờ thì x/á/c định rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đặt d/ao về chỗ cũ rồi mở cửa.
Tôi thắc mắc: "Anh chuyển nghề làm shipper à? Chẳng lẽ công ty sắp phá sản rồi?"
Cố Triệt tức cười: "Công ty phá sản em vui lắm sao?"
"Không không," tôi chuyển giọng, "Thế nên anh đến đây để làm gì?"
"Sợ có nhân viên ch*t đói ở nhà, ảnh hưởng đến danh tiếng công ty."
Đồ đến là được, cần gì người đến.
Tôi nhiệt tình vươn tay ra đón lấy nồi lẩu gà trên tay hắn.
Nhưng thân thể đang chặn cửa của hắn lại không hề có ý định nhúc nhích.
Hắn nắm một đầu túi, tôi nắm đầu còn lại.
Bên ngoài trời nóng, trong nhà bật điều hòa.
Ban đầu tôi còn chịu được, Cố Triệt thì phải "chịu khổ" rồi.
Từ khe cửa nhỏ hẹp, hơi nóng thi nhau ùa vào.
Sau vài phút giằng co, cả hai chúng tôi đều mồ hôi nhễ nhại.
"Được rồi được rồi, vào đi."
Trong phòng khách.
Cố Triệt ngồi một đầu sofa, tôi ngồi đầu còn lại.
Lợi dụng lúc tôi không chú ý, hắn giấu bàn chân chỉ đi một chiếc dép xuống dưới người.
Tôi háo hức mở túi ra.
Là nửa miếng dưa hấu, bị gặm chỉ còn lại vỏ.
Thấy tôi nở nụ cười, trái tim Cố Triệt cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Ban đầu còn lo em không thích."
"Em thích là được rồi, lần sau anh..."
"Cút!"
Cả người lẫn rác bị "quăng" ra ngoài cửa.
Tôi mỉm cười: "Tạm biệt, và cả vỏ dưa của anh nữa."
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sập lại.
Ban đầu không thấy đói lắm, bây giờ thì đói thật rồi.
Tất cả là tại Cố Triệt.
Sau khi gọi đồ ăn ngoài, tôi lại mở nhóm chat của những người hâm m/ộ truyện.
Tên "kh/ùng đi/ên" cầm d/ao kia vẫn đang trên đường tới.
Tôi không thèm để ý nữa, mà chia sẻ chuyện vừa xảy ra trong nhóm.
Tôi: "Vừa nãy có bạn đến đưa lẩu gà, nhưng trong túi lại là vỏ dưa hấu."
Màn hình bị "ngập lụt" bởi một loạt "hahaha", mọi người đều cho rằng đó là trò đùa của một người bạn x/ấu tính.
Trưởng nhóm, người vốn dĩ rất năng động, bỗng nhiên im lặng.
Sau khi trả lời vài tin nhắn đơn giản, chuông cửa lại vang lên.
Tôi bực bội mở cửa: "Cố Triệt, sao anh lại..."
Một giọng nói lạ hoắc ngắt lời tôi.
"Cái tên "đáng ngàn nhát d/ao" này, cuối cùng cũng để mình tìm thấy rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook