Vừa chạy đến sân sau, tôi còn chưa kịp thở đã thấy An Tuyết đứng bên bể bơi, cúi đầu trầm ngâm.
Tim tôi đ/ập thình thịch. Tác giả chắc chắn đang tạo cơ hội cho nam chính c/ứu mỹ nhân - An Tuyết không biết bơi.
Thế nàng định t/ự t* sao?
Nhưng không đúng!
Nếu tôi nhớ không lầm, lần đầu An Tuyết t/ự v*n là ở chương 50.
Mà tình tiết hiện tại còn chưa tới chương 10.
Dù không hiểu vấn đề ở đâu, tôi biết nếu đứng nhìn nàng ch*t, cả đời này lương tâm tôi sẽ không yên.
Tôi vội chạy tới.
Nhưng lần đầu gặp cảnh này quá căng thẳng, chân tôi mềm nhũn, huỵch một cái quỵ xuống đất.
Thế là tôi vừa bò vừa lết, cổ họng nghẹn đắng: "An Tuyết... An Tuyết... cô... cô..."
An Tuyết nghe tiếng động quay lại.
Nàng đột nhiên trợn mắt, mặt tái mét, lẩm bẩm: "M/a... m/a..." rồi hét lên thất thanh, quay đầu bỏ chạy.
Tôi nằm bẹp dưới đất ngơ ngác.
Cô ấy bị sao vậy?
Bỗng tôi nhìn thấy bóng mình trong ô cửa kính, gi/ật nảy mình.
Quả thật trông như m/a.
Tôi chỉ biết cười khổ.
Hôm sau gặp An Tuyết vẫn ở sân sau, nàng đang cầm chổi lau nhà.
Đột nhiên tôi thấy Giang Mộc từ tầng hai đi xuống.
Theo kịch bản, khi Giang Mộc phát hiện An Tuyết, hắn cũng si mê nàng ngay lập tức và gọi vào thư phòng.
Nghĩ đến cảnh Giang Mộc làm chuyện khuất tất với An Tuyết trong phòng sách, tôi nghiến răng nghiến lợi.
Tôi khẽ gọi: "An Tuyết lại đây."
An Tuyết thấy tôi gọi, khựng lại giây lát rồi bước tới.
"Quản gia Trần gọi tôi ạ?"
Bình luận
Bình luận Facebook