"Này, có ai không, có người rơi xuống giếng rồi!"
Tôi hét xuống dưới mấy tiếng, đúng lúc tiếng chuông từ điện phía Tây của ngôi chùa vang lên át cả tiếng gọi. Sân chùa vắng tanh, chắc tất cả sư đều vào điện tụng kinh chiều rồi.
"Thôi đừng gọi nữa, chẳng ai nghe đâu. Xuống kéo họ lên đi."
Tôi và Giang Hạo Ngôn quay người chạy xuống lầu. Cổng chùa ngay bên cạnh, chúng tôi nóng lòng c/ứu người nên chạy rất nhanh. Từ lầu hai xuống, tôi cá không quá một phút.
Nhưng khi ra tới miệng giếng, tôi thở hổ/n h/ển nhìn xuống. Đáy giếng nước xanh lét phẳng lặng. Thành giếng phủ đầy rêu trơn nhẫy, nguyên vẹn chẳng có dấu vết ai chạm vào.
"Lạ thật, người đâu? Hay bị hoa mắt?"
Giang Hạo Ngôn cúi xuống xem hai lượt, lại đi vòng quanh thành giếng một vòng, mặt đầy ngơ ngác.
"Hai vị làm gì đó!"
Đằng xa bỗng vang lên tiếng quát nghiêm khắc. Tôi ngoảnh lại, một nhà sư cao lớn mặt mày hoảng hốt đang chạy tới. Đầu to tai lớn, đúng người vừa thấy ở phòng khách tầng một.
"Thầy Đan Gia, hình như có người rơi xuống giếng."
Mặt Đan Gia đột nhiên căng thẳng, hoàn toàn khác vẻ điềm tĩnh lúc nãy. Ông ta cúi nhìn miệng giếng, thở phào nhẹ nhõm.
"Không thể nào. Mọi người trong chùa đều đang tụng kinh, không ai ra đây cả."
"Chùa đóng cửa sau bảy giờ, mời hai vị rời đi."
Đan Gia nghiêm mặt mời chúng tôi ra về. Đến nước này, đành phải ngoan ngoãn đi theo ông ta. Vừa tới cổng chính, tôi ngoái lại liếc nhìn phía sau.
Trên thành giếng, một bàn tay trắng bệch đột ngột thò ra.
Mu bàn tay tái nhợt, yếu ớt vẫy về phía chúng tôi vài cái.
Tôi đứng sững lại. Giang Hạo Ngôn cũng phát hiện, hắn quay đầu nhìn, gương mặt kinh ngạc y hệt tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook