Tôi không nằm mơ.
Đúng là Diễn Kiến Thâm thật.
Anh mặc bộ vest c/ắt may vừa vặn, tóc chải gọn ra sau, vì cúi đầu nên vài sợi rũ xuống, che đi đôi mắt sắc lạnh thăm thẳm.
Dư Sinh Sinh nằm cuộn tròn trên đùi anh, làm nhàu nhĩ lớp vải vest đắt tiền.
Cục cưng bẻ đôi miếng cá tuyết, đưa cho người đàn ông.
Động tác thuần thục.
Với một người cá nhỏ đang tuổi ấu thơ, rất biết giữ đồ ăn.
Thật hiếm có.
Trên bàn tay nhỏ còn dính nước miếng của mình.
Người đàn ông không chê, cúi xuống ăn ngay.
Anh cầm khăn ướt, chậm rãi lau sạch bàn tay nhỏ dính bẩn từng chút một.
Tôi như ngồi trên đống lửa.
Ngập ngừng lên tiếng: “Hai người…”
Hai người sao trông thân thiết thế?
Diễn Kiến Thâm ngẩng mắt, đôi mắt đen kịt đầy áp lực.
Tôi rụt cổ lại.
Nghĩ về cái đuôi của mình.
Bỗng thấy áy náy, không dám lên tiếng.
Dư Sinh Sinh quay đầu nhìn Diễn Kiến Thâm bên trái, nhìn tôi bên phải.
Nó đưa tay nhỏ sờ mặt Diễn Kiến Thâm:
“Ba… Ba ơi…”
Cái đầu nhỏ chắc không hiểu, tại sao không khí giữa hai ba lại kỳ cục thế.
Diễn Kiến Thâm an ủi vỗ nhẹ đầu nó.
Một tay anh bế Dư Sinh Sinh lên, đi ra ngoài.
Đưa nó vào bể cá.
Dư Sinh Sinh lộ đuôi cá, khuôn mặt bầu bĩnh ép vào kính biến dạng.
Ục ục ục ục.
Như đang hỏi tại sao lại cho nó vào.
Diễn Kiến Thâm khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ bể cá, giọng đầy âu yếm:
“Ngoan, tự chơi đi.”
Cục cưng tính tình phóng khoáng, quay đầu liền đuổi theo chú cá hề.
Diễn Kiến Thâm quay lại nhìn tôi:
“Không có gì muốn nói với tôi sao? Dư Kiều.”
Bình luận
Bình luận Facebook