1
"Cửu gia, nghe nói tối ngày 7 tháng 6, ngài lên giường với một đứa gái điếm ở Kim Sắc Truyền Thuyết?"
Họng sú/ng trượt dọc theo ng/ực tôi, rồi dừng lại ở dưới rốn khoảng ba tấc.
"Sướng không?"
Tôi dựa nửa người vào sô pha, lạnh lùng nhìn Hàn Sơ Khuyết.
Ngày hôm qua tình cờ gặp Phùng Tranh, hắn nói như thế nào nhỉ?
Ồ.
Hắn nói: "Cửu gia, con chó ngài nuôi bên cạnh không phải là con chó trung thành.”
Tôi không để ý đến hắn, trong lòng nghĩ, dù ai có phản bội tôi đi chăng nữa thì Hàn Sơ Khuyết cũng không thể nào phản bội tôi.
Mới qua mười sáu tiếng, họng sú/ng của Hàn Sơ Khuyết đã nhắm ngay vào tôi.
C/on m/ẹ nó quả đúng là sói mắt trắng.
Khẩu sú/ng chĩa vào phần dưới khiến cơ thể tôi nặng thêm, Hàn Sơ Khuyết dựa vào lưng ghế sô pha, chìm trong bóng tối:
"Cửu gia, tôi hỏi ngài, sướng không?"
"Cậu chĩa sú/ng vào tôi chỉ để hỏi câu này?"
Hàn Sơ Khuyết không trả lời.
Tôi cười một tiếng: "Sướng hay không, cậu thử xem."
Lông mi Hàn Sơ Khuyết khẽ run lên: "Cửu gia thật sự cho tôi thử?"
"Thử c/on m/ẹ cậu."
Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn, "Không b/ắn à?"
Hàn Sơ Khuyết không đầu không đuôi hỏi: "Cửu gia, ngài có biết tối ngày 7 tháng 6 tôi ở đâu không?"
Tôi không trả lời.
"Tôi ở trên vùng biển quốc tế vì ngài mà b/án mạng. Những món hàng ngài cần, tôi đã cư/ớp lại được."
Tôi nheo mắt lại: "Cậu có ý gì? Cảm thấy tôi đối xử không tốt với cậu sao?"
Nếu là vậy, hắn thật sự là một tên lòng lang dạ sói.
Tám năm nay, người tôi tín nhiệm nhất chính là Hàn Sơ Khuyết.
Hàn Sơ Khuyết lắc đầu: "Cửu gia có khi nào bạc đãi tôi đâu? Là tôi có lỗi với Cửu gia.”
"Đêm đó, tôi đã đứng trước cửa và suy nghĩ, người bên trong nếu có thể là một đứa gái điếm, tại sao không thể là tôi?”
Tôi sửng sốt một chút, cảm thấy có chút buồn cười: "Đầu óc cậu có bệ/nh à?"
"Cửu gia, tôi cũng muốn thử xem."
Yết hầu Hàn Sơ Khuyết gi/ật giật, họng sú/ng gõ vào thắt lưng tôi: "Bây giờ tôi không tiện, ngài có thể tự cởi quần ra được không?"
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị s/ỉ nh/ục như thế.
“Hàn Sơ Khuyết, đm cậu!”
Họng sú/ng di chuyển lên, Hàn Sơ Khuyết giữ ch/ặt cằm tôi, nhìn từ trên cao xuống: "Cửu gia, oan có đầu n/ợ có chủ, b/ắt n/ạt ngài là tôi, ngài tìm mẹ tôi làm gì? Tới đây với tôi đi.”
Hai mắt tôi đỏ bừng, h/ận không thể l/ột da rút gân hắn: "Hàn Sơ Khuyết, tốt nhất cậu nên cầu nguyện mình có thể áp chế tôi cả đời.”
Bình luận
Bình luận Facebook