Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mộng Không Thường
- Thợ Cắt Tóc
- Chương 3.
Vương Nhất Đao và Trương Lão Tam có hai khuôn mặt hoàn toàn khác biệt.
Trương Lão Tam mặt già da đen, người ba mươi mấy tuổi trông như lên năm mươi.
Vương Nhất Đao da trắng mặt non, tứ tuần rồi mà trông như thanh niên, đi m/ua đậu phụ ở nhà quả phụ họ Lưu còn được giảm thêm một đồng xu.
Lúc này, mặt lão tái nhợt, gương mặt vốn vô h/ồn giờ ánh lên vẻ hoảng hốt.
"Lão Tam, có chuyện lớn rồi!"
Chưa kịp để Trương Lão Tam định thần, lão đã gi/ật phắt lưỡi d/ao cạo đang cầm trên tay đối phương. Lúc ấy tóc tôi mới chỉ cạo được nửa đầu. Cú gi/ật d/ao này suýt nữa đã khiến mặt tôi bị xước.
Trương Lão Tam lập tức sụp mí mắt: "Vương Nhất Đao, anh làm cái gì vậy?"
Vương Nhất Đao giơ cao lưỡi d/ao trước mặt ông ta, đôi mắt rực lửa.
"Trên d/ao có hình âm dương ngư to thế này, mắt mũi đâu rồi?!"
"Đây là q/uỷ đ/ao của tôi!"
Về sau tôi mới biết, d/ao cạo của Vương Nhất Đao và Trương Lão Tam đều được rèn từ cùng một khối quặng sắt.
D/ao của Trương Lão Tam dùng mặt dương. D/ao của Vương Nhất Đao dùng mặt âm. Trên chuôi d/ao của cả hai đều khắc hình âm dương ngư. Một cái xoay thuận, một cái xoay nghịch.
Giờ đây, thứ Trương Lão Tam đang dùng chính là q/uỷ đ/ao của Vương Nhất Đao.
Gương mặt đen sạm của Trương Lão Tam giờ cũng tái mét: "Cái này... làm sao có thể?"
Nhìn biểu cảm của hai người, không biết còn tưởng quân Nhật đã đ/á/nh tới nơi.
Họ quăng tôi sang một bên, chăm chú nghiên c/ứu lưỡi d/ao cạo, dường như muốn nhìn thấu cả hoa văn trên đó.
"Lưỡi d/ao này, cậu dùng mấy ngày rồi?"
Trương Lão Tam thấy thần sắc muốn ăn tươi nuốt sống của đối phương, gi/ận dữ trào lên.
"Anh còn dám hỏi tôi?!"
"Q/uỷ đ/ao của tôi và linh đ/ao của anh bị đ/á/nh tráo, anh không biết sao?!"
"Anh không có thói quen lau d/ao hàng ngày à?"
"Sư phụ còn khen mắt anh tinh tường, q/uỷ đ/ao bị tráo mà không phát hiện, tinh cái búa!"
Thấy hai người sắp cãi nhau, tôi tốt bụng bước lên can ngăn: "Ái chà, chỉ là lấy nhầm d/ao thôi mà, có gì to t/át đâu"
"Im miệng!" Hai người đồng thanh quát thẳng vào mặt tôi.
Thôi được, giờ tôi lại thành tội đồ rồi.
Vương Nhất Đao nắm ch/ặt q/uỷ đ/ao, hít sâu lấy bình tĩnh giải thích với Trương Lão Tam.
"Tôi bị ốm, sốt hai ngày, không rảnh lau d/ao. Đến khi tỉnh dậy lau d/ao mới phát hiện bất thường. Nghĩa là lưỡi d/ao này có thể đã ở tay cậu hai ngày. Cậu quen dùng linh đ/ao, cầm q/uỷ đ/ao sao không nhận ra?"
Cơn gi/ận của Trương Lão Tam lập tức tắt lịm.
Ông ta cúi đầu nhìn chăm chằm vào mũi giày, không dám ngẩng mặt nhìn đối phương.
"Ba ngày nay, toàn là học trò của tôi c/ắt tóc cho khách. Tôi... tôi đi huyện bên m/ua lễ vật."
Tôi chợt hiểu ra ngọn ngành câu chuyện.
Trương Lão Tam này, lòng dạ hẹp hòi đa nghi. Dù có thu nhận học trò nhưng chỉ xem như tay sai vặt. Chắc khi truyền nghề chỉ dạy lỏi qua loa. Nên học trò của ông ta mới không phân biệt nổi q/uỷ đ/ao với linh đ/ao.
Chương 20
Chương 18
Chương 18
Chương 21
Chương 12
Chương 12
Chương 436
Chương 196
Bình luận
Bình luận Facebook