Tôi gỡ hết những tấm ảnh này xuống, bày la liệt dưới sàn phòng khách rồi ngồi ngắm từng tấm một.
Chu Dực đã dùng ống kính máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc của tôi như thế.
Ống kính máy quay cũng có tình cảm, qua những bức hình này tôi cảm nhận được tình yêu thương cậu ấy dành cho mình.
Kể cả tấm ảnh tôi đang cầm trên tay.
Trong ảnh, tôi tựa lưng vào tường ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối ngước nhìn bầu trời. Những bóng người qua lại xung quanh chỉ còn là vệt mờ, duy chỉ có hình ảnh của tôi là rõ nét.
Thì ra hôm đó ở nhà ga, tôi đã đợi được người mình mong ngóng.
Tôi lục tung tất cả ngăn kéo, tủ đồ, phát hiện mọi thứ liên quan đến tôi, anh đều cất giữ cẩn thận.
Cuối cùng, trong một chiếc hộp nhỏ, tôi tìm thấy bảy đĩa CD được xếp theo thứ tự năm.
Tôi đưa đĩa vào đầu đọc Blu-ray, hình ảnh hiện lên màn hình TV.
Cảnh quay rung lắc, mọi thứ mờ ảo.
[Chắc chắn cậu là thầy Tống rồi, quả nhiên khí chất hơn người. Bây giờ ít có người trẻ tốt nghiệp trường danh tiếng mà chịu về quê dạy học như cậu lắm, nên tôi mới đặc biệt chỉ định cậu làm người liên lạc.]
Chỉ khi giọng nói vang lên, tôi mới hiểu đoạn phim này quay cảnh gì.
Vẫn là về tôi.
Bảy chiếc đĩa tương ứng với bảy nhà tài trợ cho trường chúng tôi qua các năm. Tất cả bọn họ đều được Chu Dực nhờ vả, quyên góp cho trường học rồi ghi lại cảnh tiếp xúc với tôi.
Trong hộp còn rất nhiều đĩa trắng chưa sử dụng, trên mỗi chiếc đều ghi ngày tháng.
Có vẻ như cậu ấy định duy trì việc này mãi về sau.
Thì ra những năm tháng xa cách, chúng tôi đều lặng lẽ yêu thương nhau theo cách riêng của mình.
Trời dần tối sẫm, tôi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Bình luận
Bình luận Facebook