8.
“Ê, rốt cuộc cậu đã nói gì với ông hoàng màn ảnh vậy? Thấy anh ta rời đi mà không vui cho lắm.” Sau khi lên xe, bạn thân ngay lập tức thăm dò tôi.
Cũng chẳng có chuyện gì để che giấu cả tôi cũng kể hết ra.
Cô ấy có vẻ ngạc nhiên: “ Cậu từ chối Lương Nghiễn Chu à?”
Sau đó hét lên: “Thế mà cậu lại từ chối anh ta ư??”
Tôi xoa xoa hai tai, bày tỏ: “Tớ không có đi/ếc không cần hét lớn lên như vậy”
Cô ấy có vẻ như không cam lòng mà hỏi lại: “Tại sao cậu muốn từ chối chứ? Anh ta cũng tốt quá đấy còn gì mà quan trọng người anh ta thích chính là cậu, dù ở quá khứ hay hiện tại thì có khác gì nhau đâu?”
Tôi muốn nói khác nhau nhiều lắm.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không thèm nghe: “Đó chính là Lương Nghiễn Chu đó! Có biết bao nhiêu cô gái mong được n/gủ cùng anh ta còn không được. Còn cậu lại từ chối. Hay thử yêu đương mấy ngày đi coi sao, không hợp từ hả từ chối thế thì cũng chưa muộn đâu.”
Tôi thẳng thắn mà nói: “Làm gì có cái đạo lý mà anh ta thích tớ nên buộc tớ phải đồng ý chưa?”
“Cũng đúng” bạn thân ngay lập tức đổi chiến tuyến.
Tôi và cô ấy đều tựa lưng ra sau ghế, dựa vào nhau. Trong lòng tôi giờ cũng khá hỗn lo/ạn.
Cô ấy đột nhiên tò mò: “Dáng vẻ năm ấy của cậu trông như thế nào?”
Tôi cũng không nhớ rõ chỉ nhớ mỗi khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy tất cả trên thế giới này đều vì tôi mà nở rộ.
Tôi lấy một ví dụ đơn giản: “Khi ấy, giáo viên yêu cầu mỗi học sinh lên bảng giới thiệu, tớ nói.. Tớ là Chu Mạt, tớ tin rằng tất cả mọi người đều thích tớ vì chẳng phải ai cũng thích cuối tuần đấy sao?”
“Ha ha ha ha!” Bạn thân cười đến r/un r/ẩy đ/ập vào vai tôi bôm bốp. “Được, đúng là bạn của Mạnh Yến này.”
Nhớ lại những ngày tháng thanh xuân vườn trường tươi đẹp ấy đã khiến tôi vô cùng xúc động.
Bạn thân tôi bĩu môi: “Tớ muốn làm quen với cậu lúc đó. Nhất định chơi với nhau sẽ rất vui. Không như lần đầu tớ quen cậu, cả người âm u đầy tử khí chẳng thấy vui vẻ tí nào.”
Lần đầu tôi gặp Mạnh Yến là vào năm tôi đang trong trạng thái tồi tệ, tiêu cực và chẳng có xíu sức sống nào.
Nhưng tôi và cô ấy vẫn trở thành những người bạn thân thiết với nhau đến thời điểm hiện tại.
Có lẽ tôi và cô ấy đều có biệt danh là “Momo” nên cô ấy tự tin, hào phóng, tích cực …tôi thấy cô ấy lại nhớ mình của quá khứ.
Làm bạn với người như bản thân mình trong quá khứ. Đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Tôi tựa đầu lên vai cô ấy và nói: “Momo, rất may mắn vì gặp được cậu.”
Bạn thân tôi thì không hề cảm động, cô ấy lắc cánh tay nổi da gà và nói: “Đừng có làm tớ buồn n/ôn nữa. Đến chỗ cậu rồi. Tranh thủ xuống xe đi.”
Tôi kẽ “hừ” nhẹ: “Xuống thì xuống.”
Tôi vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc từ đây nhưng không ngờ bản thân đã đ/á/nh giá thấp sức ảnh hưởng của Lương Nghiễn Chu.
Hóa ra anh ấy đi ra ngoài cũng có paparazzi theo dõi.
Đêm đó, một tin tức nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trên mạng xã hội.
“Chấn động: Lương Nghiễn Chu gặp gỡ Mạnh Yên trên xe riêng hai giờ.”
Bạn thân tôi gửi ảnh chụp màn hình cho tôi mà vấn tội: “Đây là lần thứ hai tớ cõng nồi cho cậu rồi đấy!”
Tôi thực sự không có cách nào để giải thích nên đành hứa hẹn tha thiết: “Sẽ không có lần thứ ba đâu!”
Bình luận
Bình luận Facebook