Trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn tự hỏi liệu có phải chỉ trùng tên.
Cho đến khi ngoảnh lại, nhìn thấy đôi mắt đen tuyền lạnh lùng phía sau chiếc khẩu trang.
Đây là lần đầu tiên tôi trở về Bắc Kinh sau tám năm.
Điểm dừng chân đầu tiên là bệ/nh viện phẫu thuật tim mạch nổi tiếng nhất thành phố.
Người quen đầu tiên gặp lại, lại chính là kẻ tôi nguyện cả đời không gặp nữa.
Mà Cố Tùng mở lời đầu tiên lại là nói với bác sĩ Triệu.
Ánh mắt hời hợt lướt qua người tôi rồi vội vã quay đi.
Giọng điệu phẳng lặng như mặt hồ thu: "Tôi biết rồi, anh dẫn người nhà bệ/nh nhân này đến văn phòng tôi chờ trước đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệ/nh."
Rõ ràng.
Cố Tùng đã không nhận ra tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook