21
Làm ăn thất bại, nhân viên bỏ việc, tai họa xảy ra như quân bài domino.
Cận Châu đầu bù tóc rối.
Anh ta uống rư/ợu đến say như ch*t.
Nhìn giá cổ phiếu nhà họ Cận tụt dốc không phanh, Trần Vũ cười:
“Không được đắc tội phụ nữ mạnh mẽ ý chí kiên cường, nếu không đi vào địa ngục lúc nào không hay.”
Tôi cười nhẹ.
Đâu phải là cửa địa ngục, rõ ràng là đường về nhà.
Tôi tăng tốc độ đối phó với Cận Châu.
Đăng tải sản phẩm mới mà anh ta cùng công ty tranh giành.
Tìm diễn viên tiềm năng quay quảng cáo.
Sau khi bộ phim ra mắt một tháng, phá mốc năm tỷ bạc, tân binh trong làng điện ảnh đã quảng cáo cho sản phẩm công ty Trần Vũ vang danh khắp nơi.
Cận Châu sốt sắng như kiến trên chảo nóng.
Sản phẩm bị người khác ra mắt trước.
Anh ta mất cơ hội.
Một lượng lớn hàng hóa bị chất đống trong nhà xưởng.
Đến tiền lương công nhân cũng không trả nổi.
Công tử Cận cao cao tại thượng ngày ngày đi đẩy hàng.
Người m/ua gần như không có.
Ai bảo trước đây anh ta đắc tội nhiều người, dựa vào gia thế kh/inh người.
Đáng đời giờ bị giẫm đạp không thương tiếc.
Cận Châu h/ồn bay phách lạc đến trước mặt tôi:
“Diêu Ý, cô làm nhiều vậy, chẳng qua muốn xem trong lòng tôi cô có vị trí thế nào thôi.”
“Cô thắng rồi, dừng tay đi, nếu không đến tiền th/uốc của ông nội cũng không trả nổi!”
Tôi từng bước đến gần, nhìn thẳng vào đôi mắt từng ngạo mạn không ai sánh bằng:
“Dừng tay?”
“Trước đây anh bắt tôi tìm chìa khóa dưới trời tuyết âm mười độ, sao không nói dừng tay?”
“Tôi viêm phổi sốt đến bốn mươi độ, anh bắt tôi tự đi đưa kim cương cho Tiêu Tư Tư, sao không dừng tay?”
Chưa kể uống rư/ợu ngoại giao cho anh ta, liều mạng đua ngựa.
Nếu không phải ý muốn về nhà quá mạnh, đã sớm bỏ cuộc.
Mỗi câu tôi nói, mặt Cận Châu lại tái một phần.
Cuối cùng, tôi ném hai đồng xu xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Lòng thương hại của tôi với anh, chỉ đáng chừng này, giờ trả xong là hết n/ợ.”
Mắt anh ta đỏ đến đ/áng s/ợ, cắn ch/ặt môi dưới.
Cậu chủ Cận tôn quý, cuối cùng cũng nhớ ra.
Có năm nọ, anh ta dẫn Tiêu Tư Tư lên núi cắm trại, giữa chừng bỏ tôi xuống xe, bắt tôi tự đi bộ về.
Khi đó trời mưa như trút nước, anh ta ném xuống hai đồng xu bảo tôi đi xe ngựa.
Núi hoang rừng vắng lấy đâu ra xe ngựa.
Anh ta chỉ muốn tiếng cười của Tiêu Tư Tư đang vui sướng trên nỗi đ/au của người khác.
Đi cả ngày đêm, tôi mới về đến nhà.
Mưa to làm tôi ướt như chuột l/ột, chân đầy m/áu phồng rộp, suýt ch*t vì bệ/nh.
Tỉnh dậy việc đầu tiên là chạy việc cho Cận Châu, đến thành Bắc m/ua hoành thánh mà Tiêu Tư Tư thích.
Vừa mang đến, cô ta chê ng/uội, Cận Châu liền hất cả hộp hoành thánh vào người tôi.
Nghĩ đến đây, tôi gọi Cận Châu đang chuẩn bị rời đi.
Anh ta vui mừng quay đầu lại.
Chào đón là một ly cà phê nóng bỏng, làm bỏng má anh ta, chảy xuống cổ nhỏ giọt.
Lạ thay, Cận Châu không hét lên, chỉ nhìn tôi sâu sắc, quay người bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook