Đáng tiếc là sữa bột chỉ giúp em trai tôi ăn được chút đỉnh, cơn sốt cao vẫn không giảm.
Bố tôi sốt ruột đi loanh quanh trong nhà như chong chóng. "Cứ sốt thế này thì thằng bé sẽ thành ngốc mất thôi!".
Mẹ tôi nghe đến chữ "thành ngốc" liền rơi lệ: "Không còn cách nào khác sao?".
"Cả làng có thầy th/uốc nào là đã mời hết rồi, khám đủ kiểu mà chẳng tìm ra nguyên nhân".
Bà nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của em trai: "Chắc nó bị dính phải thứ gì ô uế rồi".
Mẹ gọi tôi lại, nhét mảnh giấy vào túi tôi:
"Con theo địa chỉ này sang làng bên tìm Tiên Cô, mời bà ấy qua đây".
Tiên Cô vừa thấy em trai tôi liền bảo bố tôi bưng bát nước lã, ba chiếc đũa cùng con d/ao đã mài sắc. Bà xếp ba chiếc đũa song song, chĩa đầu nhọn xuống nước rồi bắt đầu gọi tên.
Bà gọi nhiều tên, khi gọi đến tên em gái tôi thì buông tay. Ba chiếc đũa đứng thẳng tắp trong nước.
Tiên Cô nói: "Đây là con gái các vị về thăm em trai đấy".
Bà lấy bùa chú ra đ/ốt, vảy ba lần vòng quanh đầu em trai, lại vẩy ba vòng quanh đũa, rồi dùng sống d/ao đ/ập đổ đũa.
Những chiếc đũa rơi lộp độp xuống đất.
"Giờ một người đổ nước trong bát đi, xếp đũa chĩa đầu nhọn ra cổng, úp bát lên trên. Con d/ao này để dưới gối con trai các vị".
"Người còn lại cầm lá bùa này ra ngoài, miệng đọc 'tôi tiễn người đi, tôi tiễn người đi', phải đưa ra tận ngoài cổng sân mới tính là thoát khỏi nhà".
Tôi cầm tờ bùa đã ch/áy gần hết, vừa lẩm nhẩm "tôi tiễn người đi" vừa nhanh chân bước ra. Đêm gió lớn, ngọn lửa càng ch/áy dữ.
Gần tới cổng sân, tờ bùa làm đầu ngón tay tôi bỏng rát. Tôi buông tay theo phản xạ, cơn gió thổi qua, chút tro tàn cuối cùng rơi lả tả trong sân.
Tôi đứng bên ngoài sân, tro giấy vẫn lơ lửng trong khoảng sân nhà. Như thế có tính là đã tiễn đi chưa?
Bình luận
Bình luận Facebook