Ngày hôm sau tôi vẫn chưa dậy đã bị Hiểu Bình làm cho tỉnh, nói nhà chú Lưu xảy ra chuyện rồi, bảo tôi mau chóng qua xem, cứ thế tôi mang theo hai quầng thâm mắt bị cô ấy lôi chạy đến đầu thôn.

Chỉ thấy nhà chú Lưu đầu thôn đã được một đám người bao vây, rì rầm to nhỏ. Nghe nói nhà chú Lưu ban đầu mở tiệm mỳ, sau đó không biết vì sao lại đổi thành tiệm rư/ợu. Rư/ợu ủ hương ngọt nồng đậm, người m/ua rư/ợu nườm nượp không ngớt. Không nghĩ rằng mấy năm trước chú ấy lại đột ngột phát đi/ên, bây giờ chỉ dựa vào một mình thím Lưu quản lý gia đình, con trai nhà ấy cũng sắp lên đại học, không biết có thể gom đủ học phí hay không.

Hiểu Bình lôi kéo tôi chen vào đám người đi vào phía trong cùng, người đứng trước cửa không phải là người mặc đồ đen xuất hiện ở cổng nhà chú Hai sao.

Cô ấy đã tháo mũ xuống treo phía sau, không ngờ lại là một cô gái, nhìn trông chỉ 17 18 tuổi thôi, mặc dù không cao nhưng gương mặt rất đẹp.

Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cô ấy, áo choàng đen làm nổi bật lên làn da trắng đến dọa người, ánh mắt lạnh băng. Mái tóc đen dài hơi xoăn một nửa được trâm búi ra phía sau, một nửa thả trên vai, bên dưới áo choàng là một chiếc váy liền thân màu xanh lam nhạt, bên hông có thêu một vài hoa văn kỳ lạ màu vàng xanh, gương mặt thanh tú, trang phục không hiện không cổ, không nhã không tục.

Đứng đối diện cô ấy là một thím dáng người ục ịch, ăn mặc mộc mạc đang nhíu mày, không rõ là có thái độ gì với người mặc đồ đen, dường như có vài phần sợ hãi, nhưng cũng có mấy phần thản nhiên như đã biết trước, đây chính là thím Lưu.

Người mặc đồ đen hơi nâng đôi mắt lạnh nhạt, cô chậm rãi xòe tay ra trước mặt thím Lưu, lòng bàn tay trống không. Động tác rất nhẹ nhưng lại mang áp lực nặng ngàn cân, bả vai thím Lưu hơi sụp xuống, đám người bắt đầu ầm ĩ, có người hét với thím Lưu, hỏi bà ấy có phải không chèo chống được gia đình nên mới n/ợ người mặc đồ đen này đúng không.

Thím Lưu nhìn đám người vây quanh xem trò vui, thở dài giống như hạ quyết tâm, nhanh chóng quay người đi vào nhà, mấy phút sau lại đi ra, trong tay có một chiếc túi to bằng bàn tay được làm bằng vải nhung đỏ. Bà trịnh trọng cầm hai tay đặt túi vải lên tay thiếu nữ, thiếu nữ mở túi vải đổ đồ bên trong ra, khi nhìn rõ đồ bên trong thì đám người truyền đến từng tiếng kêu kinh ngạc.

Trên tay thiếu nữ là mấy món trang sức bằng vàng ròng, vòng xích, vòng tròn, có cái mới, có cái cũ, hiển nhiên là tốn không ít thời gian mới gom góp được.

Những thứ này trị giá không ít tiền, giờ này người dân xung quanh chắc chắn cũng như tôi, đang đoán xem thím Lưu hiền lành an phận vì sao lại n/ợ thiếu nữ đồ đen này nhiều tiền đến thế, mà thiếu nữ này đã làm gì.

Sau khi cô gái lấy được vàng thì quay người rời đi, động tác nhanh nhẹn giống như lần trước biến mất khỏi cổng nhà chú Hai.

Người dân vây xung quanh thấy không còn gì đáng xem thì cũng tản đi, Hiểu Bình cũng không biết đã đi đâu mất. Tôi nhớ đến dáng vẻ chú Hai thấy thiếu nữ kỳ lạ này, sự tò mò càng thêm cao, vì thế tôi đã đuổi theo hướng cô ấy rời đi.

Sau khi ra khỏi thôn cô ấy quẹo đông quẹo tây, chưa bao lâu thì đã không thấy tăm hơi đâu. Lúc này tôi mới phát hiện, có một vài người dân đang quan sát trái phải sau lưng tôi, xem ra cũng là đuổi theo thiếu nữ kia, chỉ là trong ánh mắt lộ ra sự tham lam. Tôi quay người đi về vừa hay thấy bóng Hiểu Bình cách đó không xa nên đã chạy thẳng đến, kết quả không nhìn thấy Hiểu Bình, vừa quẹo lại gặp phải thiếu nữ đồ đen kia đang ngồi nghỉ trên tảng đ/á bên đường.

Tuy tuổi cô ấy không lớn nhưng biểu cảm lúc ban đầu vẫn không hề thay đổi, mắt hơi liếc xuống, đôi mắt với hàng lông mi dài, độ cong khóe môi không động, rất có uy nghiêm.

Tôi đến gần, giả vờ tùy tiện hỏi: “Trùng hợp gh/ê, hai ngày trước vừa nhìn thấy cô ở cổng nhà chú Hai tôi, đang muốn hỏi cô tên gì? Từ đâu tới vậy?”

Cô ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, đứng dậy toan bỏ đi, nhưng chưa đi được hai bước đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu hỏi tôi: “Anh là người của nhà Trang Nhị Trụ?” Giọng cô ấy có hơi rầu rĩ, trong veo không giống với giọng nói của thiếu nữ, mà ngược lại giống như đ/á cuội được nước suối tẩy rửa phát ra những âm thanh êm dịu, nghe rất thoải mái.

“Trang Nhị Trụ là chú Hai tôi.” Tôi trả lời.

Cuối cùng cô ấy cũng nhìn tôi, dường như cô ấy muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại chẳng nói gì mà chỉ quay người đi xa.

Danh sách chương

5 chương
16/08/2023 17:35
0
16/08/2023 17:30
0
16/08/2023 18:30
0
16/08/2023 17:23
0
15/08/2023 16:31
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận