Cả buổi chiều, ch/ôn trong phòng học trang theo video của beauty blogger. Chớp trôi qua, mới vẽ được kiểu trang tạm ưng ý. cũng khá hợp với chiếc váy hồng xinh xắn.
Đúng lúc này, gõ cửa lên. ngoài thông báo: "Tài xế tới rồi."
"Ra ngay đẩy cửa đ/ập vào là gương trai chuẩn từng milimet của tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, đường nét góc cạnh tự đúng chuẩn trai khí chất. Bộ vest ôm nổi bật dáng vẻ trầm ổn, chín chắn khác hẳn vẻ non nớt ngày thường.
Tôi mải ngắm nghía trang của anh mà không nhận ra ánh anh cũng lấp lánh tựa sao trời. Tài xế mỉm cười nói: "Hai người trông thật xứng vừa lứa."
"Đi thôi." tự nhiên khoác tay anh.
Vẻ xế thoáng chút ngạc lẩm bẩm: tự nhiên thân thiết thế? Nghe hai người..."
Nhà chúng ở khu khá vắng. Đến hội trường tiệc mất ba đồng hồ. Ngồi trên xe khiến hơi chóng mặt, nghịch điện thoại lúc lại thấy buồn nôn, bứt khó chịu.
"Muốn chút trái cây không?" bất ngờ lấy hộp đựng hoa quả từ túi nào vàng tỉa hoa cùng dâu tây rửa sạch.
Tôi tròn mắt: "Trong túi anh mà còn mang theo hoa quả à?"
"Còn đồ vặt nữa." Anh đưa chiếc túi to đùng cho lục lọi bất ngờ hiện... trà sữa!
"Anh trà cho em từ khi nào Tiệm này phải order tại mỗi lần xếp hàng đồng hồ. nay anh cho em à? Ít đ/á, đường! Đúng gu em rồi! anh tốt quá đi!"
Vừa lời, đột nhiên anh trơ ra. Lạ thật, gì sai sao?
Tôi húp ngụm châu. Ôi! Đã đời!
Thỉnh lại lo xa: "Bùi Duật, em uống nhiều trà thế này tướng không?"
Anh khẽ đáp: "Không."
"Người g/ầy nhẳng còn sợ b/éo." Dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe rõ mồn một.
"Anh nên câu kiểu này thường xuyên em thích lắm!"
"Ừ."
Phía trước, nụ cười mãn nguyện của xế nở sau vô lăng.
Bình luận
Bình luận Facebook