13
Suốt chặng đường đến nhà Giang Thời Nguyệt đều im lặng.
Mặt mày Giang Thời Nguyệt mang theo chút mệt mỏi, ngồi ở trên sô pha.
Là một chân chó nhỏ tri kỷ, tôi lập tức tiến lên lấy lòng đưa tay giúp hắn cởi cà vạt.
“Làm phiền cậu Giang rồi.”
Tay cởi cà vạt, bị lòng bàn tay hắn nắm ch/ặt.
Hơi hơi kéo, tôi đã bị kéo đến thuận thế cưỡi ngựa ngồi ở trên đùi hắn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo bò lên mặt tôi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu mới thờ ơ mở miệng:
“Thích hắn?”
Thích ai?
Phó Ngạn?
Anh cũng không nên bịa đặt như vậy chứ!
“Cậu Giang minh giám! Thiên địa lương tâm, tôi vừa rồi là sợ bị đ/á/nh cố ý lừa hắn ta.”
Giang Thời Nguyệt không nhúc nhích cũng không nói gì.
Ánh mắt nhìn tôi, làm cho trong lòng tôi có chút bất an.
Kiên trì ôm lấy cổ hắn, lại gần dùng mặt cọ cọ bên cổ hắn:
“Hơn nữa, Phó Ngạn hắn không bình thường, nào có chuyện thích hắn.”
“Đâu giống cậu Giang, thiên phú dị bẩm.”
Đàn ông ấy mà mà, khen cái khác không nhất định có tác dụng, khen hắn lợi hại, hắn tuyệt đối sẽ không tức gi/ận.
Lòng bàn tay ấn lên lưng tôi, có chút m/ập mờ vuốt ve:
“Em vẫn khó chịu?”
Tôi cưỡi trên đùi hắn, mũi chân điểm đất, đem cái mông vốn ngồi ở trên đùi xê dịch lên trên, đem cơ thể hắn hướng sô pha phía sau thoáng lui đến, từ trên đùi ngồi xuống.
Ghé sát vào mặt hắn, tôi mềm giọng c/ầu x/in hắn:
“Còn hơi ê ẩm, vậy... Giang thiếu có thể nhẹ nhàng một chút không?”
“Văn Sam, muốn dỗ tôi vui vẻ, phải tự cậu làm.”
Tay hắn vỗ nhẹ vào mông tôi.
Tôi có chút mơ hồ, không hiểu lắm hắn có ý gì.
Cho đến khi cả người vô lực ngồi phịch trên người hắn, trước mắt bị cà vạt đắt tiền của hắn bịt kín, lại bị nước mắt của tôi làm ướt.
“Giang thiếu......”
Hu hu hu...... Tôi không được......
Âm thanh vỡ vụn trong bóng tối.
Chỉ có bên tai vang lên, thanh âm luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này tràn đầy khàn khàn:
“Ngoan, gọi tên tôi.”
“Giang...... Giang Thời Nguyệt...... hu hu hu......”
Bình luận
Bình luận Facebook