Tôi loạng choạng bước nhà.
Bà hốt hỏi: "Bọn đều ch*t hết rồi phải không?"
Tôi gật đầu, nước mắt bỗng trào ra. Hứa Thúy vừa mới... c/ứu tôi.
Trước khi lao xuống vực, lời cô ấy nói với tôi, đã nghe rõ ràng.
"Hãy tiếp... thật tốt... tìm ra giả mạo kia!"
Đúng tại một giả.
Tôi không hiểu tại sao có lệ giả mạo.
Và trá ấy đang trong tắc chân thực.
Đầu óc rối như tơ vò.
Bà vẫn quỳ tượng khấn vái c/ầu phù hộ.
Trước bàn thờ bày biện mâm lễ vật tươi roj rói.
Tôi nhíu mày.
Đồ cúng toàn x/á/c động vật còn vương mùi m/áu tanh nồng.
Những con gà l/ột da, n/ội tạ/ng bò…
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Bà không dập tượng thần.
Một cảm giác quái quẩn trong lòng tôi.
Rõ ràng đây, nhớ đồ cúng trong nhà toàn hoa với rau củ.
"Bà ơi... từ khi nào đồ cúng thành... thế này?" hỏi.
Bà lẩm bẩm: "Thần ăn này... chính miệng ngài ấy bảo..."
"Ngài còn đòi đồ tươi... vừa gi*t xong..."
Bà đang nói bỗng cười gằn.
Rồi quay sang nhìn chằm chằm: "Tươi sống... phải tươi được..."
Tôi h/oảng s/ợ lại.
Một ý nghĩ kinh khủng lóe lên - người mắt này, có thật bà không?
Bình luận
Bình luận Facebook