"Third Realm là hệ thống do tôi phát triển. Dựa vào Big Data, nó có thể mô phỏng một lộ trình gi*t người hoàn hảo, né tránh mọi rủi ro, khiến cho cảnh sát cũng phải bất lực."
Phần mềm đang chạy hết công suất, mô phỏng từng hành động sắp tới của Từ Trạch.
Nhưng thứ hiện lên trong khung hình... lại là một x/á/c ch*t.
Hệ thống dự đoán: Vài phút nữa, Từ Trạch sẽ bị gi*t trong căn phòng kín.
Cơ thể hắn sẽ bị ch/ặt tứ chi, nhét vào bình thủy tinh.
Đã nghe qua "nhân trư" chưa? Thứ cực hình tàn đ/ộc từ thời cổ đại, ch/ặt tứ chi bỏ vào vò, khiến nạn nhân sống dở ch*t dở trong đ/au đớn tột cùng.
"Không thể nào!?" Từ Trạch mặt mày tái mét.
Lúc này, trong căn phòng kín, ngoài tôi đang bị khóa tay, thi chỉ còn con mèo thoi thóp thở.
"Phương Tiểu An! Mày đang giở trò gì vậy!?" Hắn hung hăng túm lấy cổ áo tôi.
Nhìn bộ mặt méo mó vì gi/ận dữ của hắn, tôi nhếch mép cười khẩy, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy:
"Anh từng hỏi tôi..."
"Sao lại phát hiện được anh có vấn đề, dù đã giả ng/u suốt bao năm?"
"Bây giờ chính là lúc cho câu trả lời."
Chiếc khóa vô hình trói tay tôi đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Không cho Từ Trạch kịp phản ứng, tôi tung đầu gối vào hạ bộ hắn, con d/ao dĩa giấu trong tay rút ra, đ/âm mạnh vào đùi hắn.
Một chuỗi động tác dứt khoát, thuần thục như luyện tập hàng ngàn lần.
Khi bị tôi đ/è dưới đất, hắn thều thào không tin vào mắt mình:
"Mày... không phải Phương Tiểu..."
Ừ thì, tôi vừa là... mà cũng chẳng phải.
Bình luận
Bình luận Facebook