Do người đàn ông mặc áo nhân viên đã nhắc nhở tôi đừng ra ngoài, lại thêm điện thoại không có tín hiệu, tôi chỉ có thể ở trong nhà, chơi các trò chơi offline một chút, dần dần đã cảm thấy có chút chán nản lại nằm ở trên sô pha chơi Zelda* một lúc.
*Zelda: Một trò chơi phiêu lưu, thám hiểm kỳ ảo.
Qua một lúc, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cạch cạch, tôi nhìn qua mắt mèo thấy một người con gái căng thẳng đứng ở trước cửa nhà tôi.
Tôi thông qua cánh cửa hỏi: “Cô làm cái gì vậy?”
“Trong nhà tôi không có gì ăn, đã một ngày một đêm không được ăn rồi. Anh có thể cho tôi chút thức ăn được không?” Người con gái nói với giọng điệu van xin.
Tôi suy nghĩ một lúc, đang định mở cửa cho người con gái chút thức ăn, đột nhiên nhớ đến trong nhóm wechat đã từng nói không được tin tưởng bất cứ ai.
Tôi cũng dần dần tin tiểu khu thật sự có m/a rồi.
Vì thế tôi duy trì sự im lặng, không nói chuyện nữa, người con gái đó tiếp tục gõ cửa một lúc, thấy tôi không quan tâm nên cô ấy xoay người lại đến gõ cửa nhà hàng xóm.
“Thức ăn trong nhà tôi hết rồi, có thể cho tôi chút thức ăn không?” Người con gái đó tiếp tục khóc lóc với nhà hàng xóm.
Hàng xóm ở đối diện không có phản ứng, người con gái bất lực khóc thút thít, lau nước mặt chuẩn bị gõ cửa nhà người khác.
Lòng trắc ẩn của tôi nổi dậy, nhìn thấy người con gái đó đáng thương như vậy chắc không thể nào là m/a, sau khi suy nghĩ một lát tôi mở cửa nói: “Ở chỗ tôi có thức ăn dư.”
Nhìn thấy tôi mở cửa, người con gái đó lập tức hưng phấn quay đầu lại, vẻ mặt của cô ấy kỳ vọng nói: “Thật sao? Tôi ăn ít, một chút thức ăn là đủ rồi.”
“Cô đợi tôi, tôi lấy thức ăn cho cô.” Tôi an ủi người con gái đó, đang chuẩn bị lấy thức ăn cho cô ấy, thang máy ở cầu thang vang lên một tiếng ting, dường như có ai đó đến tầng của chúng tôi.
Sắc mặt của cô gái thay đổi, đột nhiên xông vào nhà của tôi, tôi còn chưa kịp ngăn cản thì cô gái đã làm tư thế suỵt với tôi, tôi thông qua mắt mèo nhìn thấy một người mặc áo c/ứu hộ đi vào hành lang.
“Còn có người không? Nếu có người thì lên tiếng, chuẩn bị cho tốt để sơ tán!” Nhân viên c/ứu hộ gõ cửa nhà tôi.
Trong lòng tôi vui mừng, nhân viên c/ứu hộ đến rồi, đang chuẩn bị mở cửa thì người con gái đó ngăn cản tôi lại.
“Đừng có tin người c/ứu hộ nào đến đây cả!!! Cả thành phố đều bị phong toả, căn bản không thể nào có người đến c/ứu chúng ta!!” Giọng nói của cô gái nhỏ lại nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi không hiểu hỏi ngược lại: “Ý gì vậy?”
“Xin anh tin tưởng tôi!” Ánh mắt của cô gái chân thành, do tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên chỉ đành bỏ tay ra khỏi tay nắm cửa, lựa chọn tin tưởng cô gái một lần.
Nhưng cửa nhà hàng xóm ở bên lại vang lên tiếng động, giọng nói kích động: “Có người! Còn sống!!!”
“Theo tôi đi đi.” Người c/ứu hộ nói.
Cả gia đình bốn người ở bên cạnh không nói câu nào đi ra khỏi nhà, lần lượt đi theo sau lưng của nhân viên c/ứu hộ.
Tôi không lên tiếng, mắt nhìn cả gia đình hàng xóm không quay đầu lại mà đi theo nhân viên c/ứu hộ.
“Trông có vẻ rất bình thường.” Tôi thấy kỳ lạ lên tiếng, không biết vì sao cô gái lại ngăn cản tôi được c/ứu.
“Anh đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, căn bản không có ai đi ra, không có người nào có thể sống mà rời khỏi toà nhà được.”
Bình luận
Bình luận Facebook