Không biết đã hôn mê bao lâu.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã quay về thị trấn.
Khắp nơi hỗn lo/ạn.
Bầu trời u ám, x/á/c nhân ngư rải rác khắp nơi.
Tôi nghe thấy tiếng NPC hét lên:
"Tại sao ta đã uống m/áu nhân ngư rồi! Mà đám thịt thối trên người vẫn không lành lại?!"
"Nhất định chỉ có m/áu của Nhân ngư vương mới có tác dụng! Ta thấy rồi, tất cả những con tàu ra khơi đều ch*t hết! Chỉ có kẻ này được thủ lĩnh nhân ngư c/ứu sống!"
Người nọ vừa nói vừa đi/ên cuồ/ng lao về phía nào đó.
Tôi chậm rãi đứng lên, tiến về lễ đài ở trung tâm thị trấn.
Và rồi...
Tôi thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi không thể nào quên.
Ngân Uyên bị trói trên cây cột thập tự.
Vô số con người méo mó vặn vẹo vây quanh hắn.
Lưỡi d/ao sắc nhọn từng lần, từng lần một đ/âm sâu vào da thịt.
"Để ta uống trước!"
"Bệ/nh ta nặng hơn! Để ta hứng m/áu trước!"
Cơ thể Ngân Uyên be bét m/áu thịt.
Tóc, mặt, mặt đất xung quanh...Chỗ nào cũng loang lổ m/áu xanh.
Tôi không màng tất cả.
Vung d/ao lao thẳng vào đám đông.
Liều mạng kéo hắn ra ngoài.
Hắn sắp ch*t rồi.
Mắt bị m/áu che lấp.
Giọng khàn đặc.
Tôi phải cúi sát mới nghe rõ.
"Ngươi là... của ta..."
"Muốn... mang ngươi... về lại biển..."
Muốn đưa ngươi trở về biển.
Tôi bế hắn lên, sải bước rời khỏi lễ đài.
Nhưng đám đông chặn lại, ánh mắt đầy th/ù địch:
"Hắn là ng/uồn ô nhiễm, không thể để hắn sống!"
"Ngươi không được mang ng/uồn ô nhiễm đi!"
Tôi quay người lại, nhẹ nhàng đặt Ngân Uyên xuống đất.
Sau đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng gương mặt.
"Lừa mình dối người lâu quá, các ngươi thật sự tin vào lời nói dối đó sao?"
Tôi từ tốn giơ cao lưỡi d/ao cùn, chỉ về phía đám đông.
"Sự méo mó x/ấu xí này là vết s/ẹo do chính các ngươi khắc lên cơ thể sinh vật biển. Nước biển ô nhiễm là hậu quả từ lòng tham vô đáy của các ngươi."
"Từ giờ trở đi, ta sẽ trả lại đại dương cho đại dương. Để Lưu Ly Vịnh quay về với Lưu Ly Vịnh."
Bình luận
Bình luận Facebook