"À, cũng... cũng được thôi...."
Đúng là không có người phụ nữ nào không thích làm đẹp.
Thấy tôi thật sự bưng chậu dưa chuột ra đắp mặt nạ cho bà lão đen, ông lão tỏ ra không vui.
“Bà già ch*t ti/ệt, không phải bà nói sẽ dọa con dâu mới một phen sao?"
Tôi chăm chăm nhìn Đại Boss Đoạn Đầu, bĩu môi: "Hóa ra anh còn có vợ cũ cơ đấy."
Người đàn ông lập tức biến sắc, toàn thân tỏa ra làn khói đen đặc, thuận tay vặn đ/ứt đầu lâu của bà lão đen.
Đúng là hiếu thuận ngút trời!
Hắn kéo nhẹ khóe miệng với tôi, nở nụ cười pha chút uất ức:
"Không có, họ còn chưa kịp bước vào cửa đã bị Tư Tư gi*t ch*t rồi."
Bà lão đen ngượng ngùng lắp lại đầu, vỗ vỗ lớp dưa chuột trên mặt, trừng mắt đầy sát khí với ông lão:
"Lão già ch*t ti/ệt, miệng lưỡi lắm lời, cút xuống bếp nấu cơm đi."
Ông lão lập tức im bặt, lôi theo bao tải da rắn cùng đống ruột lòng thòng trên bụng, lết về phía nhà bếp.
Nơi ông ấy đi qua, sàn nhà lại hóa thành màu đỏ m/áu.
Tư Tư bò dậy từ dưới đất, lễ phép phản đối:
“Ông ơi, xin lỗi ông nhưng cháu thấy đồ ông nấu thật sự... khó ăn quá, hay là..."
Chưa dứt lời, ông lão đã thọc tay vào bụng móc một đoạn ruột ra, quấn lấy Tư Tư, kéo luôn con bé vào trong.
Ông lão cười gằn khàn khàn: "Cháu gái ngoan, lại đây phụ ông nấu nướng đi."
Nhìn đống n/ội tạ/ng ngổn ngang dưới sàn, tôi quay về phòng tìm kim chỉ: "Ái chà, áo len của bố bị sổ chỉ rồi mà không chịu vá lại."
Khi ông lão dọn cơm xong, tôi cũng tìm thấy đồ khâu vá.
Tôi nhiệt tình giúp ông lão bày biện mâm cơm, rồi nắm ch/ặt tay áo ông: "Bố ơi, để con vá áo cho bố nhé? Xem bố kéo lê sợi len khắp nhà thế này bất tiện lắm, với lại len còn bị phai màu nữa, hôm qua con mới lau sàn đấy!"
Bốn quái vật nhìn nhau ngơ ngác.
Giang cư mận cũng bừng tỉnh:
“Giờ mới vỡ lẽ, té ra Ninh Niệm không phải gan to mà là... m/ù à?”
“Không, xem cách cô ấy di chuyển thì hình như vẫn thấy đường mà, chắc là cận thị nặng.”
“Tôi tôn cô ấy làm Ninh Thần, người mở ra lối chơi dị biệt.”
“Cứ bình tĩnh mà xem, tôi thấy thật ra cô ấy rất có trí tuệ.”
Dòng bình luận cuối cùng vừa lướt qua, tôi đã túm lấy đoạn ruột của ông lão bắt đầu khâu vá.
Do kiêng kỵ giữa bố chồng và con dâu, tôi đứng cách ông ấy khá xa.
Nên mãi không nhìn rõ vật trong tay, chỉ thấy ươn ướt, liền phàn nàn:
"Sợi len này sao vẫn ướt nhẹp thế? Bố ơi, có phải lúc nãy rửa rau bố làm rơi xuống nước không?"
Ông lão cũng ngơ ngác, gượng gạo đáp:
"À, ừ... ừm, chắc vậy."
Bình luận
Bình luận Facebook