Tương Hợp Tuyệt Đối

Chương 14

18/08/2025 17:01

“Lâm Lâm muốn gì? Dù không ly hôn anh cũng cho em, được không?”

Hoắc Tranh chắc đã đọc rất nhiều sách về tự kỷ.

Vì anh đã học được phương pháp giao tiếp thông thường với người tự kỷ.

Tôi cảm thấy khó chịu với giọng điệu và cách nói của anh.

Tôi lắc đầu, lại từ chối giao tiếp.

Nhưng ngày hôm sau, Hoắc Tranh lại mời đến bác sĩ can thiệp hành vi của tôi từ nhỏ đến lớn.

Bà là một người dịu dàng: “Lâu rồi không gặp, Giang Lâm.”

Tôi gật đầu, hỏi: “Chào bác sĩ Thẩm, là Hoắc Tranh mời bác sĩ đến sao?”

Bác sĩ Thẩm lắc đầu, mỉm cười: “Là vì cậu lâu rồi không đến bệ/nh viện, điện thoại lại không liên lạc được, nên tôi đã liên hệ với cậu ấy.”

“Tuy nhiên, Hoắc tổng quả thực đã nói chuyện với tôi rất nhiều về cậu.”

“Tôi tưởng cậu ấy sẽ quan tâm hơn đến tình trạng bệ/nh và phương pháp điều trị của cậu, nhưng không, cậu ấy chỉ chú ý đến sở thích và gh/ét bỏ của cậu.”

“Cậu ấy hỏi tôi, phải làm sao để cậu được thoải mái, thư giãn, vui vẻ.”

“Còn hỏi, nếu làm cậu tức gi/ận, phải làm sao để dỗ cậu vui trở lại.”

Tôi nhíu mày, có chút chống đối: "Cô cũng là người thuyết phục anh ấy sao?"

"Không."

Bác sĩ Thẩm cười, lắc đầu: "Tôi nói với cậu ấy, bệ/nh nhân tự kỷ thường khó tiếp cận, vì họ giống như những ngôi sao cô đ/ộc, cũng như viên ngọc ẩn trong vỏ trai."

"Tôi nói với cậu ấy, nếu cậu ấy có được sự tin tưởng, chấp nhận và phụ thuộc từ ngôi sao này, đó sẽ là điều vô cùng quý giá. Tựa như viên ngọc tự nguyện mở vỏ, phô bày phần mềm mại và quý giá nhất của mình."

"Sau khi nghe xong, Hoắc Tranh khóc, khóc rất đ/au lòng. Cậu ấy nói mình đã làm tổn thương người quý giá nhất, nói cậu ấy yêu cậu, nói cậu ấy biết mình sai rồi."

Ừ.

Giờ đây, phần thịt mềm bên trong vỏ trai đầy thương tích, lại đóng ch/ặt vỏ vào.

Bác sĩ Thẩm tiếp tục: "Giang Lâm, tôi không đến để khuyên cậu, nhưng có vài chuyện cậu nên biết."

Tôi ngơ ngác hỏi: "Biết gì?"

Bác sĩ Thẩm chậm rãi nói: "Biết rằng cậu không chỉ nhận được sự chế giễu, thương hại, cậu còn có thể nhận được sự coi trọng và tôn trọng, thậm chí là tình yêu."

"Biết rằng cậu xứng đáng tự mình lựa chọn, xứng đáng có một cuộc sống tự tại hơn."

Nói xong, bác sĩ Thẩm cười.

Tôi cũng vậy.

Tôi nghĩ, mình càng thêm kiên định với suy nghĩ của bản thân.

Ánh mắt đỏ ngầu của Hoắc Tranh chưa bao giờ biến mất, nhưng trước mặt tôi, anh luôn giả vờ hào hứng.

"Lâm Lâm, anh thành lập một quỹ từ thiện dành cho người tự kỷ, đặt tên em được không?"

"Sau này mỗi năm anh sẽ góp một khoản tiền vào, để nhiều người mắc tự kỷ hơn có thể nhận can thiệp và điều trị, em thấy thế nào?"

Tôi bình thản nhìn biểu cảm như đang dâng báu vật của anh, nói: "Đó là chuyện của anh."

Tôi chỉ quan tâm khi nào có thể ly hôn.

Biểu cảm của Hoắc Tranh đông cứng trên mặt, nhìn tôi rất lâu.

Anh quỳ một gối trước xe lăn của tôi, nắm lấy tay tôi: "Lâm Lâm, chúng ta hãy như trước kia, được không?"

Tôi rút tay lại, vén vạt áo bệ/nh nhân cho anh xem: "S/ẹo, rất lớn."

"Không thể như trước được nữa."

Thực ra vết s/ẹo này anh đã xem nhiều lần, nhưng vẫn như bị dọa.

Mắt Hoắc Tranh đỏ lên trong tích tắc, r/un r/ẩy muốn chạm vào, nhưng bàn tay cứng đờ giữa không trung.

"Xin lỗi, Lâm Lâm."

"Lúc đó anh không biết em bị thương, xin lỗi..."

Tôi thấy nhàm chán, ngắt lời: "Anh đã nói sẽ ly hôn với tôi, không thể không giữ lời."

Hoắc Tranh sững sờ, im lặng hồi lâu.

Rồi cẩn thận ôm lấy tôi, nài nỉ: "Lâm Lâm, đừng bỏ anh."

Tôi cứng đờ trong vòng tay anh, toàn thân căng thẳng.

Danh sách chương

5 chương
18/08/2025 17:01
0
18/08/2025 17:01
0
18/08/2025 17:01
0
18/08/2025 17:01
0
18/08/2025 17:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu