15.
Đến nhà anh, tôi thấy anh đang mặc tạp dề, trông cũng đảm đang phết. Đúng là người đàn ông của gia đình đây mà.
Tôi mỉm cười khi anh mở cửa, anh cũng thuận thế mà cười theo.
“Vào nhà đi.”
Anh ngồi xuống lấy dép cho tôi, dép lê trong tủ.
“Của mẹ anh. Mang đỡ nhé!”
Một tay đặt trên vai anh, tay kia thì thay giày.
“Mà nè, bố mẹ anh không ở cùng anh à?”- thú thật tôi sợ gặp phụ huynh lắm.
“Không! Bình thường chỉ có anh ở đây thôi.”
“Sao vậy?”
“Bận chơi mạt chược.”
Mang dép xong tôi không cẩn thận nên trượt tay để lại một vết c/ào trên ng/ực anh.
“Shhhh…” anh khó chịu khẽ nhíu mày.
“Em đang muốn trả th/ù anh đúng không?”
“Vô ý mà” - tôi chớp chớp mắt tròn xoe nhìn anh.
“Được rồi!” - anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Tôi nhanh chân chạy theo anh vào bếp.
Anh đã sơ chế tôm sạch sẽ.
Tôi nhón chân lên xem thì bị bàn tay lớn của anh ấn xuống.
“Thôi, ra ngoài chơi đi.”
Chắc là anh sợ tôi cực đây mà. Đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng của gia đình rồi.
“Đừng làm vướng anh. Cứ ra ngoài đi!”
….
Bình luận
Bình luận Facebook