10.

Tôi không biết liệu lời cảnh báo của mình có hiệu quả hay không, nhưng sau tuần đó Diệp Hạ đã không còn quanh quẩn trước mặt tôi nữa.

Vào game gửi ứng dụng giải nén, nhìn avatar có ID "Y" ở phía đối diện, tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vào cuối tuần, không nhẫn nại được, khi chơi bóng, tôi thuận miệng hỏi một người bạn cùng lớp ở Viện thể thao về tình hình hiện tại của cậu ta.

Bạn học đó chuyền bóng cho tôi: "Hả? Cậu không biết à? Diệp Hạ nhập viện rồi. Hình như gặp phải bọn cư/ớp, bị họ đ/âm cho một nhát."

Tôi sửng sốt một lát: “Cư/ớp?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói là hai người đàn ông có hình xăm, bọn họ không thể tống tiền Diệp Hạ nên rút d/ao ra. Hoàn cảnh nhà họ Diệp cậu cũng biết, đêm đó hai người đã bị đưa ra quy án, may mắn thay, Diệp Hạ không bị thương ở bộ phận quan trọng nào, nhưng tôi đoán mấy tuần tới phải ở nhà rồi.”

Tối đó, trong game tôi đã đại thắng, nhưng không thể bỏ hai người đàn ông có hình xăm đó ra khỏi tâm trí.

Vừa đắc tội hai tên lưa manh đó, sau đó liền bị đ/âm, trên đời sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy!

"Vãi."

Tôi ném điện thoại xuống bàn, càng nghĩ càng bực mình.

Diệp Hạ, đứa cháu này sống hay ch*t không liên quan đến mình.

Nếu trách thì chỉ có thể trách lão tử được giáo dục quá tốt, không khoanh tay đứng nhìn người khác thay mình chịu tội được.

Nghĩ tới đây, tôi gửi tin nhắn cho Diệp Hạ: “Chưa ch*t chứ? Khi nào được xuất viện?”

Thấy đầu bên kia không có động tĩnh gì, tôi dứt khoát bấm số gọi thì báo tắt máy.

Ngày hôm sau, khi đang đứng trước cửa phòng với giỏ trái cây, không biết mình đã bị chuột rút ở cơ nào.

Nhưng đến thì cũng đã đến rồi…

Đẩy cửa ra, tôi nhìn thấy Diệp Hạ với phần thân trên trần trụi, quay lưng về phía tôi. Y tá bên cạnh đang cởi băng cho cậu ta với vẻ mặt ngượng ngùng, hình như đang thay băng.

Mẹ kiếp, thằng chó này, nằm viện cũng không xong, không làm ngưu lang thì tiếc quá!

Nghĩ vậy, tôi buột miệng nói ra: "Xem ra là tôi đến không đúng lúc. Đội trưởng Diệp, cậu tiếp tục đi, tôi ra ngoài trước."

Diệp Hạ quay đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc, sau đó cười nhẹ:

"Đi cũng được, nhưng giỏ trái cây phải để lại."

"Xùy--"

Ai đã khiến toàn thân lão từ ngứa ngáy. Ngay khi nói điều này, tôi đã không muốn rời đi nữa.

Đặt giỏ trái cây xuống, tôi đi vòng qua trước mặt cậu ta, nhìn rõ vết d/ao.

Bản edit của Mèo Cá Mặp, chỉ đăng full tại facebook Mèo Cá Mặp và fuhu logo tím.

Nó dài mười centimet, chỗ da thịt đã khâu đó đóng vảy, nhưng m/áu rỉ ra và mụn mủ vẫn khiến người xem cảm thấy rùng mình.

Cổ họng tôi không hiểu sao nghẹn lại một cục, tôi giả vờ thoải mái nói: “Vẫn đang ở bệ/nh viện, đến muộn chút là vết thương liền lại rồi.”

Diệp Hạ tức gi/ận cười: "Được rồi, lần sau thử đổi lại là cậu bị đ/âm xem thế nào? Tôi xem cậu- rít -"

Không biết có phải do y tá quá x/ấu hổ nên không biết phải làm gì hay không, nhưng nét mặt Diệp Hạ lại nhăn vì đ/au đớn.

Ch*t ti/ệt, giây tiếp theo tôi gi/ật lấy miếng băng trên tay cô ấy và buột miệng nói: “Để tôi làm.”

Danh sách chương

5 chương
25/11/2024 14:10
0
25/11/2024 14:09
0
25/11/2024 14:09
0
25/11/2024 14:08
0
25/11/2024 14:08
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận