Liễu Tam Nương chưa kịp la lối khóc lóc ở trong phòng ta thì đã bị hai bà tử người to eo thô đẩy ra ngoài.
Bà ta tức muốn ch*t nhưng chẳng có cách gì làm lại được ta.
Ta ăn xong bữa sáng, cầm sổ sách trong nhà tới thư phòng đông viện.
Trương Tử An khoác áo khoác dày trên người, nhưng vẫn lạnh đến run cầm cập không ngừng.
Mùa đông lạnh giá, mặc dù thư phòng này của hắn ta có lắp lò sưởi, nhưng hôm nay không gã sai vặt đ/ốt lửa.
Để có ánh sáng tốt, hai phía nam bắc của thư phòng đều được lắp cửa sổ lớn.
Bây giờ cửa sổ đang mở, gió tây bắc ùa thẳng vào, trong phòng lạnh tựa hầm băng.
Tay hắn ta tê cóng, đừng nói đến đọc sách luyện chữ.
Nhìn thấy ta, hắn ta hơi thảm hại quay đầu đi chỗ khác.
“Cô tới làm gì?”
“Tùng Bách, ngươi đâu hả! Không phải ta đã nói với ngươi, không có ta cho phép người ngoài không được vào thư phòng của ta à!”
Trương Tử An lớn tiếng gọi gã sai vặt, Tùng Bách thõng tay cúi đầu đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Ta ôm lò sưởi tay ngồi đối diện hắn ta, đẩy sổ sách tới.
“Ta tới lấy chi phí trong nhà của tháng này.”
“Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Áo mặc cơm ăn cho dù ta không cần ngươi nuôi nhưng một ngày ba bữa của ngươi với mẹ ngươi cũng không thể cứ để mình ta chi tiền nhỉ?”
“Cái nhà này rốt cuộc là họ Trương hay họ Châu?”
Khuôn mặt trắng như ngọc của Trương Tử An lập tức đỏ bừng.
“Cô! Cô thật tầm thường!”
Tuy nhà hắn ta nghèo thế nhưng có người tiêu tiền như nước như cha ta nuôi nên từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu khổ.
Nếu không dựa vào hoàn cảnh nhà hắn ta, tạo điều kiện cho một tú tài phỏng chừng người cả nhà đều phải sống ngày tháng thắt lưng buộc bụng.
Cũng không thể nuôi hắn ta và mẹ hắn ta đến trắng múp b/éo nần như này được.
...
“Phải phải phải, ngươi không tầm thường, ngươi uống nước sương đã có thể sống.”
Ta vứt sổ sách đến trước mặt hắn ta: “Đây là tiền thu của tiệm vải của ngươi, cùng với tất cả chi tiêu ba tháng này của ngươi và mẹ ngươi.”
“Thu vào 35 lượng, hai người đã tiêu 2700 lượng.”
“Khoản tiền này coi như là ta cho ngươi mượn, giấy mượn tiền ở đây, phiền ký tên.”
Trương Tử An lúc này mới hoảng hốt, hắn ta cuống cuống lật giở sổ sách, trên chóp mũi thậm chí còn toát ra mồ hôi.
“Cô, cô là có ý gì?”
“Cô gả đến nhà chúng ta, tiền của cô tất nhiên là tiền của nhà họ Trương ta, sao ta không dùng được!”
Quả nhiên không cần mặt mũi là được di truyền mà, con hư tại mẹ.
Ta lại ném một quyển sách luật lên bàn.
“Dựa theo luật pháp đương triều, của hồi môn của nữ tử là tài sản cá nhân của nàng, cho dù hòa ly, cũng có thể mang theo toàn bộ.”
Trương Tử An tức gi/ận đùng đùng đứng bật dậy, áo khoác cũng không kịp khoác, gọi gã sai vặt đi ra ngoài.
“Lẽ nào có lý đó! Ta phải hưu thê!”
“Ta phải hưu loại người bất trung bất hiếu, không tôn trọng phu trưởng như ngươi!”
Ta kh/inh thường cười khẩy:
“Chậc, không ăn bám được lại còn thẹn quá hóa gi/ận!”
“Pháp luật đương triều có quy định, vợ giàu gả chồng nghèo không thể hưu đâu.”
Trương Tử An bị ta chọc tức bỏ chạy, quên cầm cả áo khoác.
Yên Chi có hơi lo lắng nhìn về phía hắn ta rời đi:
“Tiểu thư...”
Ta biết, nàng đang sợ Trương Tử An đi tìm cha ta cáo trạng.
Cha ta sớm muộn cũng sẽ tới tìm ta.
Bình luận
Bình luận Facebook