Tôi chẳng thèm để ý đến họ nữa.
Cuối cùng cũng nói ra được những điều chất chứa bấy lâu, lồng ng/ực nhẹ bẫng như vừa được khai thông.
Từ hôm nay, tôi không muốn quan tâm đến những kẻ vô duyên vô cớ nữa.
Chỉ cần trân trọng những người thực lòng yêu thương mình là đủ, cần gì phải tự làm khổ mình.
"Chẳng qua giờ c/ưa đổ được anh ngôi sao hết thời, nên mới lên mặt đấy thôi."
"Được Giang Niên đứng sau hậu thuẫn nên mới dám thế chứ gì."
"Chủ động rủ người ta ra ngoài khách sạn, dùng thân x/á/c giữ chân đàn ông."
"Không biết tự trọng, Giang Niên chơi được mấy ngày nữa đâu mà đắc ý, ảo tưởng mình thành phượng hoàng leo cành cao."
Bọn họ lại bắt đầu buông lời đàm tiếu.
"Vậy sao? Anh ấy đi với tôi, các người gh/en tức đấy à?"
"Ai gh/en?"
Tôi cười lạnh:
"Ai nổi đi/ên, kẻ đó gh/en."
"Sao tôi nghe Giang Niên kể, mấy người ngày nào cũng xin số anh ấy, rồi bị block nhỉ?"
"Mày!"
"Đừng bảo không phải mấy người hỏi anh ấy 'muốn xem chân không'?"
"À, còn có đứa hỏi anh ấy 'muốn xem ng/ực không' nữa."
"Đấy gọi là tự trọng theo kiểu các người à?"
Mấy đứa kia tức đến nghẹn lời.
Ban đầu, Giang Niên công khai đọc số trước đám đông, khiến nhiều người đổ xô add anh.
Anh ấy lọc đi lọc lại mãi vẫn không tìm thấy tôi.
Về sau, số người add giảm dần, chỉ còn vài đứa vẫn kiên trì nhắn tin mỗi ngày.
Anh hỏi có phải bạn cùng phòng tôi không.
Tôi xem qua, gật đầu.
Giang Niên lúc ấy không nói gì thêm.
Tôi tưởng mấy đứa bạn lo lắng tôi yêu nhầm người.
Ai ngờ Giang Niên cười tôi ngây thơ:
"Thực sự lo cho em, lại còn hỏi anh 'có muốn xem chân/xem ng/ực không' sao?"
Nghe xong, tôi chấn động.
Không ngờ những người bên cạnh mình lại như thế.
"Xem ng/ực là đứa nào? Tao có gửi đâu!"
"Tao cũng đâu có!"
Bọn họ cãi nhau dữ dội.
"Nguyễn Lâm đâu, sao giờ không thấy?"
"Chẳng lẽ là nó?"
Thực ra Giang Niên không nói rõ ai gửi gì.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nghe tin Nguyễn Lâm gửi ảnh ng/ực vẫn choáng váng.
Làm sao nó vừa yêu Lục Hằng, vừa nhắn tin dụ dỗ thần tượng được?
Tình yêu là gì? Chân thành là thứ gì?
Họ từng là bạn thân, là bạn cùng phòng ăn học chung nhau.
Học lực xuất sắc, năm nào cũng nhận học bổng.
Thầy cô bạn bè đều khen ngợi.
Nhưng sau lớp mặt nạ ấy, ai là người, ai là q/uỷ?
Thiên hạ bảo Giang Niên du côn, kẻ x/ấu không thể tha thứ.
Nhưng anh luôn xông lên bảo vệ tôi đầu tiên, tôn trọng tôi, không bao giờ nói x/ấu bạn bè sau lưng.
Kẻ coi mặt mũi quan trọng nhất ấy, vì tôi mà không điều kiện nhún nhường, mọi đ/au đớn đều tự gánh chịu.
Vậy ranh giới giữa tốt - x/ấu nằm ở đâu?
Là chiếc khuyên môi, hình xăm kín chân, hay những tấm giấy khen học bổng?
Đều không phải.
Chính là chân tâm.
Thấu hiểu điều ấy, tôi càng quyết tâm đồng hành cùng anh đến cuối con đường.
Bình luận
Bình luận Facebook