Giọng anh nén chịu đựng, như thể đang oán trách đến tận cùng.
「Anh phải chịu đựng những trò tiểu xảo vô vị của em - nào là mang ô khi trời mưa, thay đổi thực đơn liên tục, còn mơ tưởng chuyện sinh con đẻ cái với anh. Thật là kinh t/ởm.」
「Loại phụ nữ tầm thường như em, không xứng với gen của anh.」
Lời lẽ càng lúc càng kích động, lực tay anh dần mất kiểm soát, chỉ chực siết đ/ứt cổ tôi.
Tôi nghẹn ngào thổn thức, hoa mắt vì đ/au đớn, cổ bị bóp ngửa ra sau.
May thay, cây bút rơi dưới đất được tôi chộp vội vào lòng bàn tay.
Những lời nhục mạ không ngừng khiến m/áu trong người sôi sục, cơ thể bỗng bùng lên sức mạnh khác thường -
Yêu và h/ận, cách nhau chỉ một sát na.
Tôi dồn hết lực đ/âm mạnh ngòi bút vào cánh tay anh.
M/áu vọt tung tóe.
Từ Trạch bất ngờ rên lên đ/au đớn. Nhân lúc anh buông lỏng, tôi ôm vội Mèo b/éo.
Chui qua khe cửa trong tích tắc trước khi nó đóng sập.
Trong bóng tối, tôi thở hổ/n h/ển từng hơi.
Ngay lập tức đ/ập nát bảng mật khẩu sau cánh cửa.
Như thế, hắn muốn mở cửa cũng phải tốn thời gian.
「Hóa ra lúc gi*t người, Từ Trạch thường vận chuyển x/á/c qua đường hầm này. Trên sàn còn vương vết m/áu...」
Đường hầm đen kịt và dài vô tận. Điện thoại sắp hết pin, tôi đành mò mẫm trong tối.
Không biết đi bao lâu, tín hiệu điện thoại đột nhiên phục hồi.
Tôi vội mở ứng dụng. Một tin hot đẩy lên đầu trang: Phóng viên phỏng vấn gia đình 8 nạn nhân, phát hiện điều kỳ lạ.
Tám cô gái mất tích đều có triệu chứng ảo thanh trước đó.
Họ đều khẳng định nghe thấy... mèo nói chuyện.
「Tất cả đều tâm sự với người thân về nỗi ám ảnh này, nhưng bị coi là đùa cợt hoặc do căng thẳng. Tám trường hợp cùng nghe mèo phát ngôn - đây không thể là trùng hợp. Chúng tôi nghi đây là th/ủ đo/ạn gi*t người mới...」
Nín thở, tôi quay đầu cứng đờ.
Trong đường hầm, con mèo lớn lặng lẽ bám theo từ nãy đến giờ. Đôi mắt nó hẹp thành khe, phản chiếu thứ ánh sáng m/a quái.
Mọi chuyện hôm nay bắt đầu từ khoảnh khắc tôi nghe được suy nghĩ của mèo.
Dừng bước, tôi chợt lên tiếng:
「Anh Bắc... sao anh phải giúp em?」
Bình luận
Bình luận Facebook