Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
19
Người yêu rời đi, không phải là một trận mưa lớn.
Mà là sự ẩm ướt kéo dài phía sau.
Nhưng chẳng ai c/ầu x/in một chiếc ô vào ngày nắng.
Giống như ban ngày không thể quan sát sao trời.
Cho nên, sự xuất hiện của tôi không đúng thời điểm, không ai mong đợi điều này cả.
“Tiểu Tinh.”
Kỳ Trú gọi tôi, giống như bảy năm trước.
Nhưng chúng tôi đã không thể quay lại.
Ước nguyện giống như ngọn nến trên bánh sinh nhật, khoảnh khắc được thắp sáng là lúc nó được thực hiện, sau đó phải đối diện với sự biến mất.
Tôi gạt bỏ sự giam cầm của anh ấy, trở lại giường bệ/nh.
Bàn chân đã chạm đất lúc nãy đã lạnh ngắt, rút lại liền bắt đầu tê buốt, như bị hàng ngàn con kiến cắn x/é.
Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng đã ước một điều ước.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong tâm trí tôi có một ý nghĩ mạnh mẽ, rực rỡ hơn cả những đám mây ở chân trời.
“Em đã ước gì?”
Tôi mò mẫm tìm điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Kỳ Trú, mong anh có thể vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.”
“Đó là điều ước của em.”
Chương 15
Chương 16
Chương 14
Chương 19
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook