Đến cuối cùng tôi vẫn không thể quên đi giấc mộng dài đằng đẵng đó.
Không thể quên đi cô gái có mái tóc dài yêu sự xinh đẹp, cô gái trên mặt có đốm tàn nhang lại hay x/ấu hổ, còn có cô gái dũng cảm, khôn ngoan, có năng lực hơn người bình thường đó.
Một năm sau, tôi thi lại kì thi tuyển sinh đại học, chọn chuyên ngành Truyền thông tin tức.
Sau đó, tôi trở thành một nữ phóng viên và cũng là một nhà văn.
Tôi viết câu chuyện của bọn họ ra.
Ngày càng có nhiều người bắt đầu quan tâm đến vấn đề b/ạo l/ực học đường.
Không biết qua bao lâu, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Đoàn Lê kéo theo Hà Tái Nam và Hầu Hiểu Văn vui vẻ nói với tôi, bọn họ đã giải được câu hỏi cuối cùng.
Cô ấy còn nói, câu hỏi cuối cùng rất có ý nghĩa: “Nếu như có tương lai, bạn muốn làm những gì?”
Đoàn Lê nói nếu như thật sự có tương lai, cô ấy cũng muốn trở thành một nhiếp ảnh gia, có thể đi đến mọi ngóc ngách của thế giới.
Cô ấy sẽ dùng ống kính ghi lại hết những câu chuyện chân thật nhất, để nói với mọi người rằng, thật ra xinh đẹp có rất nhiều cách.
Hà Tái Nam không nói gì, nhưng tôi nghĩ cô ấy giỏi giang nỗ lực như thế, chắc cũng sẽ trở thành lãnh đạo của ngành nghiên c/ứu khoa học mà thôi.
Còn không, thì cũng có thể trở thành một nhà khoa học nữa ấy.
Còn về Hầu Hiểu Văn, cô ấy có chút ngại ngùng nói với tôi, cô ấy muốn trở thành một giáo viên, ở trong lớp cô ấy, sẽ không có học sinh nào phải chịu đựng những tổn hại giống như cô.
Cô ấy sẽ dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ họ.
Bọn họ còn nói nhiều chuyện khác nữa, nhưng tôi lại quên mất rồi.
Tôi chỉ nhớ là cuối cùng, bọn họ vẫy tay chào tôi, giống như ngày hôm đó chúng tôi tạm biệt nhau vậy, những nụ cười ôn hòa tựa mặt hồ vào mùa xuân vậy.
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook