9.
Sau khi chuyển việc, mỗi ngày của tôi là theo chân người dân địa phương ra đồng làm ruộng, thỉnh thoảng còn được chở ra biển.
Cuộc sống cũng coi như nhàn hạ.
Chỉ là đôi khi, tôi lại nhớ Tề Tụng.
Tiền Lai gọi video cho tôi, đứa nhỏ đã biết tự nâng cổ lên rồi.
Một cục nhỏ như đang cố gắng ngẩng đầu lên, đáng yêu hết sức.
Mắt tôi bỗng cay cay.
Nếu năm đó tôi kiên quyết sinh con, bây giờ đứa nhỏ chắc cũng đã lớn.
Tiền Lai thấy vẻ mặt tôi liền bế bé ra ngoài camera rồi nói: “Hình như Tề Tụng đã biết chuyện trước đây em mang th/ai rồi.”
Tim tôi như lỡ một nhịp: “Làm sao mà anh ấy biết được?”
Tiền Lai lắc đầu: “Vài ngày trước, anh ấy đến thăm chị, chơi với bé một lát. Trước khi ra về anh ấy có hỏi chị, lúc em làm phẫu thuật có khóc không.”
“Chị đã nói gì?”
“Chị nói là nếu anh ấy thật sự muốn biết, thì tự mình đi mà hỏi em.”
Tôi nắm ch/ặt góc áo, không thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tề Tụng.
Tiền Lai dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc đó có người ở ngoài gọi tôi. Đúng lúc tôi đang rối bời, nên lấy cớ này để cúp máy.
Không ngờ người đến lại là Lưu Nam.
Cậu ta nhìn thấy tôi thì nở nụ cười với hàng răng trắng đều: “Tổng biên tập Dương nói chị đang làm ở đây, đúng lúc em được nghỉ nên tự ý đến tìm chị, muốn nhờ chị giúp em làm quen với môi trường.”
“Giúp cậu làm quen với môi trường?”
Lưu Nam gật đầu: “Năm sau em cũng muốn xin đến đây làm việc, cùng chị. Có được không?”
Trời ạ, giới trẻ bây giờ thật quyết liệt!
Đây là cú đ/á/nh trực diện rồi!
Tôi đang nghĩ xem nên từ chối thế nào để không ảnh hưởng đến công việc chung sau này mà vẫn có thể khéo léo khuyên cậu ta từ bỏ.
Tôi chưa kịp mở miệng, đã bị một người ôm ch/ặt vào lòng.
Tôi gi/ật mình, ngẩng lên thì thấy Tề Tụng.
Anh cúi xuống nhìn tôi, cười lạnh: “Từ Hạng Vi, xem ra không có anh, em sống rất tốt nhỉ.”
Lưu Nam rõ ràng cũng biết Tề Tụng, cả người đứng đơ ra: “Hai người… Hai người…”
Tề Tụng nhướng mày: “Này nhóc, cậu cũng là phóng viên đúng không?”
Lưu Nam gật đầu, chỉ thấy Tề Tụng nói: “Tặng cậu một tin đ/ộc quyền.”
Vừa nói xong, Tề Tụng liền nâng mặt tôi lên và hôn tôi.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng hít hơi lạnh của Lưu Nam.
“Tập trung vào.”
Môi tôi hơi đ/au, Tề Tụng cau mày lại không hài lòng vì thấy tôi lơ đãng.
Cho đến khi chân tôi mềm nhũn, Tề Tụng mới chịu buông tôi ra, lúc đó Lưu Nam không biết đã rời đi từ khi nào.
“Tại sao anh lại hôn em?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi không biết.
Theo lẽ thường, nếu bây giờ Tề Tụng biết chuyện năm đó tôi mang th/ai mà âm thầm đi phẫu thuật, lẽ ra anh phải rất tức gi/ận mới phải.
Anh ấy lẽ ra không nên hôn tôi.
Tôi chợt nghĩ đến một khả năng: “Có phải vị hôn thê của anh ngoại tình và bị anh phát hiện rồi đúng không?”
Rõ ràng tôi thấy thái dương của Tề Tụng gi/ật giật: “Ngoại tình?”
Ch*t thật!
Có vẻ như anh ấy vẫn chưa biết!
Tôi vội vàng bịt miệng: “Em nói sai rồi.”
Tề Tụng cười lạnh: “Đã muộn rồi, bây giờ em có thể nói rõ cho anh biết, em còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?”
Không ngờ sau khi nghe tôi kể chuyện tôi tình cờ thấy Lý Di Nhiên đi dạo cùng người đàn ông khác thân mật, Tề Tụng chỉ nói “Ồ” một tiếng.
“Sao anh không tức gi/ận?”
“Tại sao anh phải tức gi/ận?”
Tề Tụng còn có vẻ hơi khó hiểu: “Cô ấy đi ra ngoài cùng chồng cô ấy, sao anh phải tức gi/ận?”
“Chồng?!”
Tôi tròn mắt nhìn anh: “Không phải cô ấy là vị hôn thê của anh sao?”
“Ai nói với em thế?” Tề Tụng ngừng một lát rồi hỏi: “Vậy nên em rời đi là vì chuyện này?”
Chuyện này chẳng phải đã đủ rồi sao!
“Chính anh nói đấy thôi, dẫn vị hôn thê đi ăn cơm.”
Tề Tụng nhìn tôi một cái, rồi hỏi ngược lại: “Em thật sự không biết vị hôn thê của anh là ai sao? Từ đầu đến cuối, người duy nhất anh từng cầu hôn, chỉ có một người.”
... Là tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook