Cale đứng yên tại chỗ đối diện với lão cảnh sát, bàn tay đặt trên tay nắm cửa hơi siết ch/ặt, hoàn toàn không muốn cho lão vào nhà. Lão cảnh sát nhìn chằm chằm khuôn mặt gã, ánh nhìn soi mói đến từng thớ thịt. Lão hục hặc ho, lặp lại lời nói vừa nãy với vẻ mất kiên nhẫn:
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Và trước tiên, tôi có thể vào nhà chứ?"
"Được chứ, thưa ông." Cale mỉm cười, một nụ cười lịch sự không có gì vui vẻ, mái tóc xoăn của gã đã che hết đôi mắt xanh nên ông cảnh sát không thể thấy được thứ cảm xúc bên trong. Gã mở rộng cửa rồi đứng nghiêng qua một bên, giơ tay làm động tác mời "Xin mời, nhà tôi có hơi bừa bộn, mong ông không để ý."
Tôi đang ngồi trên sofa, hướng tầm mắt ra ngoài có thể thấy tình huống bên ngoài, vội vã nhảy tót lên giường và dùng chăn phủ kín từ chân đến ng/ực, nhất là những dấu hôn quanh cổ.
Cảnh sát ư? Ông ta đến đây làm gì?
Chẳng lẽ đã phát hiện ra gì đó sao...
Nghĩ đến đây, lòng tôi gi/ật thót, ruột gan quặn lên. Tôi cố an ủi bản thân, Cale rất giỏi trong việc xử lí dấu vết, hẳn là sẽ chẳng có gì sai sót, cảnh sát đến đây vì vài lí do lặt vặt thôi. Dù đã thôi miên bản thân như thế, tôi lại không tự chủ được nghĩ đến việc nếu cảnh sát biết được việc chúng tôi làm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Chốc, cả người tôi lạnh đi, sắc mặt dần tái mét và sự bất an dâng trào.
Có người lạ bước vào nhà, không, là hai người. Một người đàn ông trung niên già dặn với cái bụng phệ, bộ đồng phục có vẻ chật chội với lão, hàng cúc áo ở phần bụng căng ch/ặt và khốn khổ chịu đựng cái bụng đầy mỡ ấy, có lẽ nó sẽ đ/ứt thật. Mặt lão núc ních m/ập mạp, dưới cằm là nọng thịt trề ra dù lão đã thả lỏng cơ mặt hết mức, đôi mắt chim ưng già dặn và có gì đó gian xảo. Lão nện từng bước xuống nền nhà, láo liên nhìn xung quanh, và tôi có cảm giác lão muốn soi ra từng hạt bụi ở mọi ngóc ngách nếu có thể. Đi cạnh lão ta còn có một cảnh sát trẻ tuổi, mặt mũi bình thường, anh ta cầm theo một tệp giấy để ghi chép và có cả máy ghi âm. Cale bước theo sau, gã nháy mắt với tôi rồi mời hai người cảnh sát ngồi xuống ghế.
"Tô Trung Lưu, cảnh sát bên quân đoàn 11, trụ sở cảnh sát 004, lực lượng an ninh thành phố." Lão ngồi phịch xuống cái ghế sofa, tự giới thiệu bản thân bằng một cái thẻ đen nào đấy tôi không nhìn rõ. Lão giơ thẻ xong cất vội vào túi, ra hiệu cho Cale ngồi xuống và trịnh trọng nói "Gần đây có vài vụ học sinh mất tích. Để tiện cho việc điều tra và tìm ki/ếm, tôi mong anh hợp tác cung cấp thông tin mà anh biết cho bên tôi."
Bình luận
Bình luận Facebook