17.
Tôi vốn nghĩ rằng sau khi tôi cảnh báo, tên đó sẽ không dám động vào Bùi Vọng nữa.
Khi vào phòng thi vòng loại, hắn ta vẫn lén lút, giả bộ tự nhiên tới gần Bùi Vọng.
Tôi trong lòng cười lạnh, lần này, để cho hắn ta tự nếm trải hậu quả mà mình gây ra.
Tôi không ngăn cản hắn ta, mà biến tờ giấy nhỏ thành dữ liệu, cuối cùng lại xuất hiện trong túi áo của chính hắn.
“Củi khô” hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn tưởng rằng âm mưu của mình thành công, hớn hở bước vào cửa.
“Đang nghĩ gì vậy? Đến giờ thi rồi.”
Bùi Vọng có lẽ thấy tôi ngẩn ngơ, còn cười ngốc nghếch, nên đã vỗ vai tôi nhắc nhở.
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt cậu ấy, nghiêm túc nói:
“Tôi đang nghĩ, lần này chắc chắn cậu sẽ giành được giải nhất.”
Nghe tôi nói xong, cậu ấy sững sờ một chút,
“Cậu… vừa nãy toàn nghĩ về điều đó à?”
Không biết có phải do thời tiết quá lạnh không mà tôi thấy tai cậu ấy có vẻ đỏ lên một chút.
Cậu ấy hắng họng,
“À…Ehem chúng ta vào trong thi trước đã.”
Rồi lại ghé sát tai tôi, thì thầm nói:
“Nếu mà cậu đoán trúng, thì vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi sẽ dẫn cậu đi xem pháo hoa.”
Bình luận
Bình luận Facebook