Linh Diệp không thèm đáp, chỉ kéo tôi chìm xuống đáy biển.
Tôi bị nước biển tràn vào làm cho nghẹt thở, không phải tại tôi, rồng ở đại lục Tí Âu chúng tôi đều sống trong hang, chúng tôi thật sự không biết thở dưới biển.
Tôi gấp gáp tìm không khí, tội nghiệp bám vào Linh Diệp, hắn mới chịu trao đổi hơi thở.
Nhưng điều này khiến tôi phải trả giá đắt hơn.
Tôi lại gánh vác nghĩa vụ của công chúa.
Trước khi bị Linh Diệp lôi vào vỏ sò, tôi nhận được lời triệu hồi từ tộc, giọng gầm gi/ận dữ vang bên tai:
“Tôi nhất định sẽ ngh/iền n/át h/ồn phách của mấy người."
Tôi suýt quên, Bruce là đứa con ruột được tộc trưởng yêu quý nhất.
Lần này tỉnh dậy, tôi vẫn ở dưới biển, nhưng tôi đang ở không gian riêng, nước biển bị cách ly bên ngoài, Linh Diệp đang nghịch viên hồng ngọc đó.
Tôi quyết định làm con rồng thức thời, dùng giọng nịnh nọt cảm ơn Linh Diệp:
"Cảm ơn anh."
Đáp lại tôi là lực siết ch/ặt ở cổ chân.
Lòng tôi chùng xuống, cảm thấy có chuyện không ổn.
Quả nhiên, Linh Diệp không nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: "Vậy em định báo đáp anh thế nào?"
Câu hỏi này đã làm khó được tôi, trước đó tôi đã tặng hắn gia sản duy nhất, giờ tôi đã trắng tay.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu: "Có thể cho n/ợ không, để em đi làm, dành dụm đủ tiền sẽ báo đáp anh."
Tôi từng nghe nói, để chứng minh bản thân, kỵ sĩ rồng sẽ trả th/ù lao cao để tìm một con rồng phối hợp chiến đấu.
Bình luận
Bình luận Facebook