Gương mặt cậu lại áp sát vào, nghiêng đầu dùng sống mũi cọ má tôi, sau đó nhẹ nhàng liếm cắn vào vành tai.
"An An hôm nay... ngoan lắm."
Hai chữ "ngoan lắm" ngọt như mật rót ra từ kẽ răng Cố Từ.
Nhưng tôi không thấy ấm áp, ngược lại nổi hết da gà, linh tính mách bảo câu nói này của cậu ấy ẩn giấu điều gì đó.
Cậu đã phát hiện rồi sao? Không được, tuyệt đối không thể để lộ.
Tôi thầm cầu khẩn trong lòng.
May thay, Cố Từ nói xong lời đó liền đứng dậy rời đi. Chuyện chưa dứt, tiếng nước xối đều đều vang lên từ phòng tắm.
Dù có phát hiện hay không, Cố Từ đã đi rồi. Tôi thở phào, nhưng hiểu rõ đêm nay nhất định thức trắng.
Sáng hôm sau nhìn khuôn mặt tái nhợt như m/a qua màn hình điện thoại. Tôi vỗ vỗ má tự động viên, gắng nở nụ cười rạng rỡ.
Ra ngoài thế này, đúng là tự tố cáo với Cố Từ: "Vâng, tôi thức trắng, mọi hành động của cậu tôi đều rõ như lòng bàn tay!"
Không được, tuyệt đối không. Tôi lắc đầu lia lịa xua đuổi ý nghĩ đó.
Không thể để lộ. Hít hai hơi thật sâu trên giường, tôi kéo rèm bước xuống.
Cố Từ đang ngồi ở bàn. Ánh mắt cậu như vực thẳm tối om hướng về phía tôi ngay khi tôi xuất hiện.
Tôi lại nở nụ cười nịnh nọt: "Cố Từ, chào buổi sáng."
"Ừ."
Bình luận
Bình luận Facebook