Cuối cùng.
Tôi và Đồng Hổ đều bị bắt.
Tạ Yên tháo găng tay đen, kiêu hãnh đưa tay về phía Bùi Cảnh.
"Chúc mừng Bùi thiếu gia đã thành công vượt qua rất nhiều người thừa kế khác trong gia tộc, sau này sẽ bận rộn lắm đấy."
Bùi Cảnh thản nhiên bắt tay lại: "Không bằng anh một đường đen tối đi đến cùng, 500 tỷ tiền quân hỏa cũng dám đụng vào."
Tạ Yên: "Chỉ là liếm m/áu trên mũi d/ao thôi."
Cả hai đều cao ráo, chân dài.
Một người mặc vest, một người mặc áo khoác dài.
Trông họ đúng là những đại ca thứ thiệt.
Còn tôi và Đồng Hổ đứng cạnh, mặc áo hoodie siêu cấp trẻ trâu.
Đột nhiên cảm thấy chán sống.
Căn bệ/nh tự thấy x/ấu hổ của tôi lại tái phát.
Bùi Cảnh: "Lần này coi như tôi n/ợ anh một ân tình, tôi sẽ giúp anh rửa tay gác ki/ếm, nhưng cái giá cũng lớn đấy, anh tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Tạ Yên: "Ki/ếm nhiều tiền đến mấy, chung quy cũng là dân xã hội đen, không thể đường đường chính chính."
"Hơn nữa, A Hổ sẽ sợ."
Tạ Yên quay đầu, liếc nhìn Đồng Hổ.
"Không muốn để anh ấy sợ hãi bỏ chạy nữa."
Nghe vậy, Bùi Cảnh cũng nhìn sang.
Ánh mắt nhìn tôi đầy nồng nhiệt.
Tôi bỗng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Muốn sờ mũi, nhưng tay bị trói, không sờ được.
Lúc này, một âm thanh thông báo trong trẻo vang lên trong đầu.
Hệ thống: [Ê ê ê! Tôi đã trở lại! Để tôi xem nào, các kí chủ thân yêu của tôi đã đưa cốt truyện đi đến đâu rồi!]
Bình luận
Bình luận Facebook