11.
Cuộc trò chuyện của tôi và Thiệu Trần lại tan rã trong không vui.
Trước mặt trưởng bối hai bên, tôi vẫn tỏ ra lịch sự với anh ta, nhưng sau lưng tôi đã bí mật giúp sức cho Lục Thành không ít.
Lục Thành là một người vừa có danh tiếng lại còn rất phù hợp.
Lúc đầu anh ta đã nghĩ tôi đang để ý tới anh ta nên đã phớt lờ và không thèm quan tâm những việc tôi làm.
Cho đến khi tôi nhờ một người bạn nói với anh ta rằng những việc tôi làm chỉ là để thúc đẩy cho mối qu/an h/ệ của anh ta và Mạnh Vãn Ngọc.
Trong khoảng thời gian mà Lục Thành cố gắng theo đuổi Mạnh Vãn Ngọc, giới truyền thông đã dấy lên rất nhiều tin đồn, đồng thời cũng có tin đồn về việc liên hôn giữa Lâm gia và Thiệu gia.
Thiệu Trần cảm thấy thất vọng với Mạnh Vãn Ngọc đồng thời anh ta cũng dần hiểu được trái tim mình.
Tin đồn đã dấy lên một trận ồn ào.
‘Thiếu gia thần thần bí bí nhà họ Thiệu đang bị mê hoặc bởi một người phụ nữ.’
Thậm chí có một lần tại một buổi tiệc của một người quen mà tôi bắt buộc phải đến, tôi đã thấy anh ta s/ay rư/ợu và gọi tên Mạnh Vãn Ngọc.
Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, lo lắng, thậm chí còn có thương hại.
Họ cảm thấy như tôi đang rất cố gắng giữ sự bình tĩnh ngay lúc này.
Một số người thậm chí còn cố gắng an ủi tôi: “Chị Lâm à, anh Trần chỉ đang say mà thôi, trong tim anh ấy chắc chắn có chị, nếu không anh ấy đã không nhớ chị nhiều năm như thế.”
“Đúng vậy đó chị Lâm, chúng tôi chỉ coi chị là chị dâu mà thôi.”
Tôi tự dặn lại lòng mình, nó thực sự là …không thể nói nổi.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười và bảo họ gọi điện cho Mạnh Vãn Ngọc sau đó lập tức quay lưng rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Bình luận
Bình luận Facebook