3.
Bà ngoại nằm viện cần tiền.
Tôi đã dành dụm góp bên nay bên kia, nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Vì vậy tôi chỉ có thể đến tìm Bùi Chí Thiểm để v/ay tiền.
Hắn là bạn trai danh nghĩa của tôi.
Bởi vì tôi biết rằng ban đầu Bùi Chí Thiểm đuổi theo tôi vì vụ cá cược với bạn của hắn.
Nhưng Bùi Chí Thiểm đã c/ứu tôi khi tôi còn nhỏ nên tôi đã đồng ý.
Nhưng mà tôi không biết tại sao hắn chưa bao giờ đề cập đến việc chia tay.
Nhưng khi tôi mới viết được mấy chữ mà không nói rõ lý do thì Bùi Chí Thiểm gi/ận dữ ngắt lời tôi:
“Tôi không có tiền.”
Nói xong, dường như nhận ra rằng câu nói này rõ ràng không phù hợp với thân phận thiếu gia nhà họ Bùi của hắn.
Bùi Chí Thiểm mím môi, thản nhiên nói: “Cách đây không lâu tôi đã cãi nhau với bố tôi, ông ấy đã khóa hết thẻ của tôi rồi. Bây giờ trên người tôi không còn một xu.”
“Tôi rất đáng thương đó, cho nên Dạng Dạng à, trong khoảng thời gian này có lẽ tôi cần phải dựa vào em rồi.”
Bùi Chí Thiểm nháy mắt với tôi và nói đùa.
Tôi luôn nghĩ Bùi Chí Thiểm rất lạnh lùng.
Nhưng trên thực tế, hắn lại thích làm nũng với tôi.
Vì lý do này mà tôi đã thầm hạnh phúc trong một thời gian.
Tôi cũng biết Bùi Chí Thiểm với bố của hắn chưa bao giờ có qu/an h/ệ tốt, việc khóa thẻ là chuyện thường tình.
Vì thế tôi tin lời của hắn, nhìn hắn mà mỉm cười.
Tôi nghĩ, Bùi Chí Thiểm đã phiền phức như vậy rồi, mình không nên làm phiền hắn nữa.
Mãi đến mấy ngày sau, hắn đã bỏ ra ba triệu tệ để đ/ốt pháo hoa suốt đêm cho Ôn Phạn Diệp.
Cho đến khi tận tai nghe hắn nói, dáng vẻ đồ c/âm đó đến xin tiền thật đáng kinh t/ởm.
Bình luận
Bình luận Facebook