[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 33.

01/08/2025 16:13

Hai giờ trôi qua, Tô Trung Lưu chợt đứng dậy. Lão đưa tay vỗ vai thanh niên trẻ kia:

"Cậu Nguyên, vậy là đủ rồi. Cậu về trước đi, cầm theo bản ghi chép và máy để trên bàn làm việc của tôi. Tôi có vài chuyện muốn trao đổi với anh chủ nhà đây."

Anh cảnh sát tên Nguyên kia nhíu mày, không hài lòng hỏi lại:

"Chỉ vậy thôi ạ?"

"Chứ cậu còn muốn thế nào?" Tô Trung Lưu gắt nhẹ "Nãy giờ muốn hỏi gì cũng đã hỏi, người ta khai báo đầy đủ rồi. Có chuyện gì thì lại tìm sau, đâu thể làm tốn thời gian của hai bên trong khi chưa x/á/c định người ta nằm trong diện tình nghi được. Thôi, cậu về nhanh đi."

Người cảnh sát trẻ không cam lòng đứng dậy, cất gọn đống ghi chép vào túi. Trước khi đi, anh ta còn nhìn qua cái tủ sách ở cạnh tường mấy lần, dường như đã phát hiện ra cái gì đó. Ánh nhìn chuyên chú ấy khiến tôi gi/ật thót mấy lần, bồn chồn sợ anh ta sẽ nhận ra có một công tắc ẩn nằm giữa mấy quyển sách đặt trên đó. May mắn sao, dưới sự thúc giục của Tô Trung Lưu thì cuối cùng anh cũng chịu bước ra ngoài. Chỉ là trước khi đi còn đột ngột nhìn qua tôi.

Ánh mắt chạm nhau khiến tôi sửng sốt, vội vã quay mặt đi.

Anh ta dừng bước chân, vài giây hay vài phút gì đó không hề bước tiếp, cứ nhìn tôi như vậy. Tôi kéo chăn trùm qua đầu, nằm xuống giường không dám nhúc nhích. Một lúc sau nghe giọng Cale vang lên:

"Anh cảnh sát này, người đó là em trai của tôi. Em ấy đang bị bệ/nh, mấy ngày qua trừ đi học thì không ra khỏi nhà, có vấn đề gì sao ạ?"

"Không có gì." Giọng người cảnh sát đó từ tốn chậm rãi "Tôi chỉ là thấy cậu ấy có gì đó kì lạ, muốn hỏi thăm chút thôi."

Cale nở nụ cười, nhưng nghe giọng điệu gã thờ ơ lạnh nhạt đến mức tôi đoán được gã đang tức gi/ận. Tuy vậy gã vẫn đáp lời một cách lịch sự:

"Rất xin lỗi vì khiến anh bận tâm. Bé con nhà tôi mắc chứng sợ giao tiếp và sợ người lạ. Em ấy không thích có người lạ nhìn thẳng vào mình. Vì vậy hi vọng anh đừng để ý và tự nhiên ra về."

Bên ngoài im lặng, không có tiếng trả lời. Tôi núp trong chăn, đến mức chảy mồ hôi ướt tóc mai dính bết vào má vẫn không thấy có động tĩnh gì, giống như mọi âm thanh đều biến mất vậy. Mãi đến khi tôi sắp không thở nổi thì tiếng cửa mở mới vang lên, tiếng giày dép sột soạt rồi cánh cửa đóng lại. Tôi vẫn chưa dám ló đầu ra, mãi đến lúc Cale đến bên giường, vỗ lên tấm chăn dày rồi nhẹ nhàng bảo không sao thì tôi mới dám thả lỏng.

Lưng tôi đã ướt đẫm.

Tôi kéo chăn xuống, ngồi dậy muốn bảo Cale đi nấu cơm thì lại thấy lão cảnh sát già Tô Trung Lưu vẫn còn ngồi ở sofa. Lão híp mắt ngó tôi, nở nụ cười thân thiện rồi ngoái đầu nói với Cale:

"Chà, thằng cháu này được, mi biết chơi nhỉ? Dám dắt cả học sinh về nhà cơ đấy. Cẩn thận chú xách mày vào t.ù bây giờ."

Danh sách chương

5 chương
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu